*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày đi làm thứ ba, Nguyễn Hân Đề nhận ra Ôn Tích Hàn lại đến sát giờ. Tuy nhiên, so với hôm qua, sắc mặt nàng đã tốt hơn rất nhiều, trang điểm cũng tinh tế hơn. Chiếc kính không gọng vẫn ngự trị trên sống mũi cao, làm nổi bật vẻ lạnh lùng, xa cách và thêm chút cấm dục.
Nguyễn Hân Đề nhấp một ngụm sữa chua, thầm cảm thán trong lòng: Đúng là người phụ nữ khiến cô thất thủ ngay từ cái nhìn đầu tiên, quá hoàn hảo, như được sinh ra để dành cho cô vậy.
Ôn Tích Hàn bước đi thẳng tắp, không hề liếc ngang liếc dọc. Khi có đồng nghiệp chào, nàng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, lạnh nhạt nhưng không thể chê trách ở điểm nào.
Khi đi ngang qua Nguyễn Hân Đề, bước chân của Ôn Tích Hàn đột nhiên dừng lại.
Nuốt ngụm sữa chua, Nguyễn Hân Đề dùng đầu lưỡi l**m nhẹ môi, cười rạng rỡ chào: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Ôn."
Ánh mắt Ôn Tích Hàn dừng lại hai giây trên đôi môi căng mọng của Nguyễn Hân Đề, rồi lẳng lặng lướt xuống lon sữa chua trong tay cô. Nàng "Ừm" một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.
Nguyễn Hân Đề thấy vậy, khẽ cụp mắt, nụ cười trên môi càng sâu. Khi Ôn Tích Hàn chuẩn bị bước đi, cô nhẹ nhàng gọi lại: "Tổng giám đốc Ôn, tài liệu mà chị bảo em sao chép đã xong hết rồi. Chị có muốn nhận luôn bây giờ không?"
Giọng Ôn Tích Hàn hơi lạnh, không có nhiều thay đổi: "Xong rồi thì mang vào đi."
Nguyễn Hân Đề dùng lưỡi khẽ đẩy hàm trên, cười khúc khích đáp: "Vâng, tổng giám đốc Ôn."
Ôn Tích Hàn không nói thêm lời nào, đi thẳng về văn phòng.
Nguyễn Hân Đề nhấp thêm một ngụm sữa chua, đợi vị sữa trên môi nhạt bớt. Cô ôm chồng tài liệu trên bàn, tay phải nhanh chóng lướt qua góc bàn, rồi dứt khoát gõ cửa phòng làm việc của Ôn Tích Hàn.
Ôn Tích Hàn tựa lưng vào ghế, nặng nề xoa hai bên thái dương. Nghe thấy tiếng gõ cửa có quy luật, nàng vô thức nhíu mày. Nàng tháo kính mắt ra rồi lại đeo vào, ngồi thẳng người, giọng nói lạnh lùng: "Vào đi."
Đúng như dự đoán, người bước vào là Nguyễn Hân Đề đang ôm tài liệu.
"Để ở đây," Ôn Tích Hàn dùng ngón tay chỉ vào bàn, không ngẩng đầu lên nói.
Nguyễn Hân Đề làm theo, đặt tài liệu xuống, nhưng không có động thái tiếp theo. Ôn Tích Hàn nghi ngờ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Nguyễn Hân Đề.
Nguyễn Hân Đề mỉm cười, đôi mắt tinh nghịch, nhẹ nhàng lấy lon sữa chua kẹp ở khuỷu tay ra. Cô đưa tới trước mặt Ôn Tích Hàn, như hiến một món bảo vật: "Cho chị này, chị ơi."
Ôn Tích Hàn sững người, không phải vì hành động đột ngột của Nguyễn Hân Đề, mà vì nàng lại nhớ về chuyện đã lâu lắm rồi.
Lúc đó, Nhuyễn Nhuyễn chưa đến 5 tuổi, mềm mại, đáng yêu và hiểu chuyện. Vì nhỏ nhất nên cô bé được người lớn trong nhà cưng chiều như một nàng công chúa nhỏ. Hôm ấy, Ôn Tích Hàn đi học về, còn đang thay giày ở cửa, Nhuyễn Nhuyễn đã vui vẻ chạy ra đón, gọi bằng giọng nũng nịu: "Dì ơi, cuối cùng dì cũng về!"
Nàng đưa tay vuốt mái tóc mềm của cô bé, dịu dàng cười nói: "Đúng rồi, dì về rồi."
Nhuyễn Nhuyễn cọ cọ tay nàng, bĩu môi nhỏ giọng than vãn: "Nhưng dì đi lâu lắm, chờ mãi chờ mãi dì mới về, dì hư!"
Nàng bị Nhuyễn Nhuyễn chọc cười, ngồi xuống dỗ dành: "Dì sai rồi, dì xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn nhé?"
Nhuyễn Nhuyễn hờn dỗi "Hừ" một tiếng, nắm chặt tay nàng, giọng vẫn nũng nịu, ngọt ngào: "Con muốn dì chơi với con."
"Được."
Nàng đặt cặp sách lên sofa, vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì Nhuyễn Nhuyễn lại đến gần. Cô bé chống tay lên đầu gối nàng, nhìn xung quanh một lượt rồi hạ giọng, bí mật nói: "Dì ơi, con cho dì cái này hay lắm nè?"
Cô tò mò: "Cái gì hay thế?"
"Suỵt," Nhuyễn Nhuyễn giơ ngón trỏ nhỏ xíu lên, ra vẻ người lớn: "Đồ hay mà mẹ không được biết đâu."
Sau đó, cô bé vất vả thò tay vào túi quần.
"Cho dì nè," Nhuyễn Nhuyễn như hiến bảo vật, đưa viên kẹo sữa bò khó khăn lắm mới lấy ra được cho nàng. Đó là kẹo sữa bò vị dâu tây nhập khẩu. Chỉ có khoảng bốn viên, nhưng vì tay Nhuyễn Nhuyễn nhỏ nên cô bé cầm trông như đầy cả một nắm.
"Đây là?" Nàng từ từ cầm lấy một viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!