Chương 4: Bắt đầu phỏng vấn

Cô trong lòng run lên, người nào đó vẫn là giống trước kia...

Cô ngồi xuống ở bên cạnh anh, quay đầu liền nhìn đến cặp mắt hai mí của anh, mắt sắc thản nhiên nhìn cô, mi mày nhuộm một tia biếng nhác thanh thản.

Cô ngẫm lại, cảm thấy đúng là chính mình quá mức tùy hứng, làm trễ nãi công việc của anh, hơn nữa nhìn bộ dáng của anh là thật sinh khí?

Bọn họ không phải tiểu hài tử, không thể đùa như vậy.

Vì thế cô nhẹ giọng áy náy nói:

"Thực xin lỗi, dì Cố lúc ấy thực lo lắng anh, em không đành lòng mới gọi cú điện thoại đó. Em về sau sẽ không còn như vậy..."

Cô múc một muỗng cơm, còn chưa đưa tới miệng, liền có một bàn tay chặn lại.

Bàn tay anh thon dài che ở trên tay cô, một giây sau từ trong tay cô cầm lấy thìa.

Cô nhăn nhưng ngẩng đầu nháy mắt, liền nghe được tiếng cười trầm thấp của anh vọt vào màng nhĩ của cô, ngay sau đó, cô liền đối mắt đối mắt với anh.

"Đùa của em thôi, đừng ăn."

Anh nói.

Cố Mục Niên cầm lấy cơm chiên, lần nữa đem sữa cùng sandwich đặt tới trước mặt cô. Khương Dao lại như cũ cảm giác mu bàn tay truyền đến độ ấm của anh, mặt cô nóng rang, cô quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh nữa.

Vì thế, cô ăn bữa sáng, anh liền ở bên cạnh xem báo sớm, cũng không bắt buộc cô gấp rút ăn.

Làm người ta kỳ quái là, mỗi lần khóe miệng cô dính lên mảnh vụn hoặc là sữa, anh luôn luôn đem khăn tay đưa tới tay cô.

Cô quay đầu thoáng nhìn, anh không phải là ở nghiêm túc xem tin tức sao...

Chờ cô uống cạn một ngụm sữa cuối cùng, hắn rốt cuộc mở miệng đặt câu hỏi.

"Tay phải còn đau không?

"Khương Dao xoay vòng lưu chuyển chuyển tròng mắt, gật đầu thừa nhận:"Còn có chút.Anh đứng lên:Đi thôi, đi bệnh viện xem xem.

"Cô đuổi kịp tiến độ của anh, cự tuyệt nói:"Không cần, tự em đi.

"Anh liếc cô một chút, tiến độ không dừng lại,"Anh là đi bệnh viện giúp cha anh lấy điểm dược, thuận tiện mang em đi khám xem"

Nắng sớm lộ ra lá cây ở áo T

-shirt trắng của anh hạ xuống loang lổ ánh sáng, phối hợp sâu sắc chín phần quần bò mang theo điểm học sinh khí.

Khương Dao đang nghĩ tới có nên cự tuyệt anh hay khôbg, liền nhìn thấy anh đem cửa xe mớ ra, sau đó quay đầu nhìn cô.

Lời cự tuyệt đột nhiên bị chặn ở cửa miệng, cô dừng lại một chút, nhấc chân đi lên xe.

Cố Mục Niên sắc mặt hơi chuyển sang nhu hòa.

Khương Dao lý giải anh, anh không dễ dàng đối với người khác tự nhiên giúp đỡ, nhưng mà bây giờ anh lại đưa ra đề nghị giúp cô đi khám tay, không thích người khác quá phận khách khí xin miễn.

Huống chi, tiện đường một chuyến, cũng không có cái gì.

Xe khởi động, Cố Mục Niên mở ra hai bên cửa kính xe, để cho gió thổi vào bên trong xe.

Khương Dao cảm thấy di động rung, là có một tin nhắn.

Là Bội Cẩm tập đoàn gởi tới, chủ động mời cô đến công ty bọn họ làm nhà thiết kế châu báu, đãi ngộ còn thực sự tốt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!