Chương 18: Bức thư

Trong giọng nói của Cố Mục Niên lộ ra sự thân mật làm tất cả mọi người càng thêm tò mò về mối quan hệ của Khương Dao và với anh.

Ánh mắt của Lâm Phi Lam nhìn tư thế thân mật của hai người họ, ngón tay sắp bấm vào trong lòng bàn tay.

Mấy giây sau, Lâm Phi Lam nhịn không được liền hỏi:

"Khương Dao, cậu cùng Cố Mục Niên rốt cuộc là có quan hệ gì? Không phải cậu nói cậu cùng anh ấy không có liên hệ hay sao?"

Khương Dao còn chưa trả lời, Cố Mục Niên nhìn về phía Lâm Phi Lam ánh mắt lạnh đi vài phần, giống như tảng băng.

Khương Dao cảm giác bả vai của mình bị ôm chặt hơn, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng nói khàn khàn của Cố Mục Niên: "Xin lỗi, tôi không có thói quen cùng người không quen biết giải thích chuyện của mình.

"Khương Dao nhìn mặt Lâm Phi Lam lúc xanh lúc tím, cười nhẹ, kéo tay Hác Bội Bội rồi nói với mọi người:"Tớ đi trước, các cậu ở lại chơi vui vẻ."

"Vậy được rồi, lúc nào lại hẹn.

"Tần Nhậm nói. Khương Dao theo Cố Mục Niên rời đi, thanh âm huyên náo dần dần tiêu tán, Cố Mục Niên cũng buông lỏng tay. Khương Dao cong môi:"Đêm nay cám ơn anh đã tới đón em." Vừa rồi ở phòng bao, anh nhắn tin cho cô hỏi có muốn để anh tới đón cô hay không, cô đã đồng ý.

"Anh vừa vặn đang rãnh.

"Anh ôn nhu nói. Đến chỗ đậu xe, anh giúp cô mở cửa xe ra, bàn tay đặt ở trên đầu cô xoa một cái sau đó bảo cô ngồi vào xe. Sau khi xe khởi động, Khương Dao tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, thần sắc có chút buồn ngủ."Có phải tâm tình của em không tốt hay không?

"Anh đột nhiên hỏi. Khương Dao mở mắt ra, liền phát hiện ra anh đang nhìn mình. Khóe miệng cô chậm rãi nhấc lên tươi cười, nói:"Ân, là có chút."

"Làm sao?

"Cô thở dài, ngẫm lại vẫn là cùng Cố Mục Niên kể chuyện một chút,"Anh còn nhớ lúc em học trung học có chơi thân với hai nữ sinh?

Một là Bội Bội, hai là Lâm Phi Lam."

"... Ân." Anh nghĩ nghĩ.

"Lâm Phi Lam chính là người vừa mới hỏi quan hệ của chúng ta là thế nào đấy. Em cùng cậu ấy lúc học đại nhất liền tuyệt giao, cho tới hôm nay mới biết được, cậu ấy từ lúc trung học bắt đầu liền không có thiện ý đối với em, cậu ấy hẳn là chán ghét em thật lâu."

"Ngốc, người ta dối trá em như vậy mà cho tới hôm nay em mới phát hiện?

"Khương Dao hơi đau khổ:"Em chính là dễ gạt, được chưa?

"Cố Mục Niên giọng điệu mềm nhẹ chút:"Bây giờ cô ta cùng em không có bất cứ quan hệ nà. Em xem cho rõ, về sau cách xa cô ta một chút."

"Vâng

"Xe lái vào biệt thự, đến trước cửa nhà của Khương Dao, cô xuống xe liền nhìn thấy Cố Mục Niên cũng xuống theo."Còn có việc a?

"Nàng hỏi. Anh đi đến trước mặt cô, đèn đường màu vàng chiếu đến gương mặt anh, đem mặt anh đánh lên thêm chút nhu hòa. Khương Dao ngẩng đầu nhìn anh, càng thêm nghi ngờ. Sau một lúc lâu, giọng điệu của anh trầm thấp, mở miệng nói:"Khương Dao, đừng không vui bởi vì người không quan trọng.

"Cô vốn cho là anh muốn nói gì chuyện quan trọng, lại không nghĩ rằng anh sẽ nói chuyện này. Cô cong môi, đột nhiên cảm thấy phiền não trở trong lòng đều trở thành hư không, cô gật đầu:"Được rồi, em sẽ không có không vui."

"Đi lên nghỉ ngơi sớm một chút đu."

"Vâng, anh ngủ ngon.

"Cố Mục Niên nhìn cô đi vào nhà, sau đó anh mới quay người rời đi. —— Một ngày cuối tuần tháng chín, lúc Khương Dao học lớp mười Cố Mục Niên từ phương Bắc bay trở về T thị, trong giờ học buổi chiều ở nhất trung, anh đem một bức thư tình giao cho một cái nam sinh."Đem bức thư này giao cho Khương Dao học ở lớp 10, nhớ kỹ nhất định phải giao đến tận tay của cô ấy...

"Lúc anh nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ đỏ ửng, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên. Nam sinh nhận thư tình, chạy như bay đến khu lớp mười, Khương Dao lại không ở đây."Nha, anh tới tìm ai a?

"Lâm Phi Lam đi tới. Lúc này, chuông báo vào học vang lên, anh mau về lớp chép bài, giờ phút này lòng nóng như lửa đốt,"Không có việc gì... Tôi tới tìm Khương Dao.

"Lâm Phi Lam thoáng nhìn cái gì đó trong tay anh ta, sửng sốt, lập tức nở nụ cười:"Đưa cho tôi đi, tôi đưa cho cô ấy, cô ấy đã đi vệ sinh rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!