Ba mươi phút trước.
Ngay khi Thiệu Bá Cử vừa rời khỏi Chẩm Nguyệt Lâu, thì đường đệ hắn ta, Thiệu Ngũ Hưng, đã dẫn người lùng sục quanh Tích Thủy Đàm ở sườn tây. Không chỉ khu rừng, ngay cả những hộ dân quanh đó cũng bị âm thầm dò xét.
May thay Xương Bồ nhanh chân, trước khi thuộc hạ Thiệu thị phát hiện, đã như con mèo thoát thân chạy ra.
Lúc này hắn ta trở lại Chẩm Nguyệt Lâu, đem mọi việc bẩm rõ cùng Đỗ Linh Tĩnh:
"Cô nương, tiểu nhân thấy sắc mặt Thiệu Ngũ Hưng khẩn trương dị thường, hệt như muốn đào ba thước đất, quyết khai quật bằng được vật gì đó lên."
Đỗ Linh Tĩnh khẽ lắc đầu.
Chỗ đó vốn không có gì cả. Chính nàng đã nói thẳng với huynh đệ Thiệu thị nơi đó trống không, chẳng thấy có chôn vật gì.
Ấy vậy mà Thiệu thị vẫn khăng khăng một mực, rốt cuộc là cố chấp đến mức nào?
Huynh muội Hỗ gia đã xảy ra chuyện gì, nàng còn chưa rõ. Chỉ là Nguyễn Cung khẽ nhắc nhở một câu:
"Cô nương, cách Trung thu chỉ còn một ngày."
Qua Trung thu, thánh chỉ tứ hôn tất sẽ ban xuống.
Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, Nguyễn Cung lại không hiểu hết thâm ý trong mắt nàng.
Trong khi ấy, trong Chẩm Nguyệt Lâu, khách trà càng lúc càng bàn tán sôi nổi.
"Thiệu thị kết liên hôn với con gái duy nhất của Đỗ các lão, còn Vĩnh Định hầu phủ tất nhiên phải cưới thiên kim thế gia. Không biết là nhà hộ Đỗ có giúp ích gì được Thiệu thị, hay là tiểu thư quý môn kia sẽ trợ Lục hầu gia như hổ thêm cánh?"
"Vậy rốt cuộc hầu gia muốn cưới thiên kim nhà nào đây?"
"Cứ xem nhà nào chịu hết lòng phò trợ hầu gia thôi," người nọ hạ thấp giọng: "áp đảo được cả Thiệu thị lẫn Đỗ gia mới đáng kể."
Nhưng biết thì cũng chỉ biết đến đấy thôi, ai cũng không có thông tin xác thực. Có người bèn đưa ra ý kiến:
"Thế nào, hay là đến phường Thiên Hưng dạo một vòng, đặt chút tiền cược đi?"
Lời vừa thốt, cả đám đã lục lọi bên hông tìm túi tiền.
"Phải đặt thế nào mới thắng đây?"
"Cờ bạc thì vốn có thắng có thua,"một kẻ tinh ranh sự đời đứng ra cười cợt: "muốn chắc ăn, chẳng cần nghĩ, cứ đặt cửa Thiệu thị cùng Đỗ gia liên hôn là xong."
Người ấy lại nói thêm: "Nghe đâu việc này vốn do Vạn lão phu nhân bên Cố gia làm mối. Vạn lão phu nhân các ngươi hẳn cũng nghe rồi. Năm xưa Hoàng thượng từng ban hôn cho Lĩnh Nam đại tộc họ Lưu và Chương gia, vốn cách xa như trời với đất, tám sào cũng với chẳng tới, thế mà chính tay Vạn lão phu nhân giật dây. Chương gia tuy chức cao nhưng xuất thân hàn môn, không có chỗ dựa; còn Lưu thị thì chiếm cứ một phương, song trong kinh lại không có thế lực.
Vậy mà Vạn lão phu nhân có thể kéo hai nhà ấy lại cùng nhau, lại còn xin được thánh chỉ tứ hôn. Những năm gần đây, trong chốn quyền quý kinh thành, Vạn lão phu nhân mới thật sự là Nguyệt Lão trong các Nguyệt Lão."
Người kia nói thêm: "Thiệu thị cùng Đỗ gia, cũng là bút tích của vị lão phu nhân ấy. Các ngươi thử nghĩ mà xem, có thể sai được sao?"
Mọi người vừa nghe, liền động lòng, tiền trong túi như như bị rung lên. Nhưng cũng có kẻ chần chừ: nếu ai nấy đều đặt giống nhau, thắng rồi cũng chẳng được bao nhiêu.
Người nọ cười, nói: "Lời này quả có lý. Cho nên, nếu chẳng muốn chỉ cầu hòa, muốn thêm phần k*ch th*ch, thì cứ đặt vào Lục hầu gia. Cược xem năm nay hầu gia có cưới vợ hay không. Nếu gan dạ hơn nữa, trực tiếp đặt xem hầu gia cưới quý nữ nhà nào. Nếu thắng, tất một vốn vạn lời!"
Mỗi năm đến Trung thu, số người đặt cửa vào Lục hầu gia nhiều vô kể. Nhưng hầu phu nhân cho đến nay vẫn chưa từng xuất hiện. Năm nay đến giờ cũng chẳng nghe chút tin tức, thật khó đoán định.
Bỗng có người tung ra năm trăm lượng, cược rằng năm nay hầu gia tất cưới vợ, lập tức khiến cả đám xôn xao.
Lại có kẻ hỏi: "Vậy ngoài chuyện hầu gia cưới vợ, còn có trò nào càng k*ch th*ch hơn không?"
Người nọ đáp ngay: "Có chứ! Vẫn là chuyện Thiệu gia cùng Đỗ gia. Đừng đặt liên hôn thành, mà đặt ngược lại! Ai dám cược hai nhà không thành thân, ấy mới là liều."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!