Chương 7: Là hắn

"Xin thứ cho, ta có quen biết các hạ chăng?"

Lời vừa dứt, thân hình nam nhân thoáng khựng lại.

Một đoàn người nối đuôi nhau đi qua hành lang, ánh đèn dầu càng thêm mờ tối, tiếng nhạc hòa lẫn cùng tiếng người, khiến nơi thang lầu chìm trong bóng ám.

Ánh mắt hoang mang của nàng, xen lẫn vài phần dò xét, dừng lại trên người hắn.

Khóe môi nam nhân khẽ nhúc nhích, ánh mắt dưới cái nhìn của nàng dần thu lại:

"Nguyên lai là tại hạ thất lễ, nhận lầm người rồi."

Nghe hắn nói thế, trong lòng Đỗ Linh Tĩnh mới thầm thở ra một hơi.

Nghĩ lại những lời cùng động tác khi nãy của hắn, nếu không phải là nhận sai người, e rằng càng khiến nàng thêm bất an.

Chỉ là trên người nam nhân ấy lại toát ra một loại khí tức khó hiểu, khiến nàng theo bản năng không muốn đến gần. Đỗ Linh Tĩnh chẳng hề có ý kết giao, chỉ khẽ hành lễ, rồi xoay người định đi.

Song vừa xoay lưng, giọng hắn lại vang lên phía sau:

"Có điều, Chẩm Nguyệt Lâu những ngày này quả thật hỗn tạp. Cô nương chẳng thà tìm đến quán trà nhỏ trên phố chợ đèn hoa yên tĩnh mà ngồi, càng thêm hợp lòng người."

Lời nói vẫn là có ý khuyên nhủ.

Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhướng mày, quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt hắn thoáng nghiêm lại.

Ngọn đèn càng thêm tối, không khí náo nhiệt từ đại sảnh như chìm xuống, gió lạnh từ cầu thang len lỏi thổi qua.

Nam nhân dừng một lát rồi nói: "Đương nhiên… Chẩm Nguyệt Lâu cũng có cảnh sắc riêng. Chỉ là, chớ nán lại lâu thì hơn."

Nói xong, hắn cũng không nhiều lời thêm nữa.

Đỗ Linh Tĩnh không hiểu vì sao người này lại tỏ vẻ bất mãn với Chẩm Nguyệt Lâu như thế, nhưng nàng thực chẳng muốn dây dưa cùng người này.

"Đa tạ các hạ nhắc nhở."

Đúng lúc ấy, Nguyễn Cung từ trên lầu chạy xuống đón, Đỗ Linh Tĩnh xoay người, bước nhanh rời đi.

Nàng vừa khuất bóng, hương sách thoang thoảng còn vương nơi hành lang cũng theo đó tan dần.

Ánh đèn lay động, chiếu ra bóng sáng tối không đều, phản chiếu gương mặt nam nhân.

Hắn khẽ nhắm mắt, im lặng.

Trong góc tường khuất, hai thị vệ âm thầm quan sát.

Sùng An len lén nhìn hầu gia nhà mình, không nhịn được nhỏ giọng hỏi huynh trưởng Sùng Bình:

"Ca, chẳng lẽ Chẩm Nguyệt Lâu nợ tiền hầu gia?"

Sùng Bình: "…… Không có."

"Vậy… Chẩm Nguyệt Lâu có cho hầu gia uống dấm chua hay sao? Sao hầu gia nói chuyện nghe chua thế?"

Sùng Bình cố nhịn, suýt nữa phun ra tiếng cười, lại thấy hầu gia khẽ dừng bước, vội vàng quát nhỏ:

"Mau ngậm miệng!"

Chưa dứt lời, nam nhân đã xoay đầu hỏi lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!