Lúc Đỗ Trí Kỳ trở về, trời đã sẩm tối, trên mái ngói cao thấp của đế thành ánh đèn vừa mới thắp, gió đêm thổi qua, bóng tối lan rộng bốn phía.
Lão canh cổng Văn bá mãi chẳng ra mở cửa, ông ta cũng không lớn tiếng gọi, chỉ để gã sai vặt mở đường, lặng lẽ hồi phủ rồi dừng lại ở ngoại viện.
Khi nãy, ông ta từ cửa Tông Nhân Phủ bước ra, liền thấy Nguyễn Cung cưỡi khoái mã phi nhanh tới, nhưng lúc đó ông ta đã kịp sớm một bước, đem danh thiếp dâng vào rồi.
Một nửa thì lòng còn thấp thỏm vì hành động vội vàng, một nửa lại sợ trước cổng Tông Nhân Phủ bị chất nữ sai quản sự tới cản trở, làm mất thể diện, nên ông ta vội vàng lên xe ngựa nhà họ Cố.
Ông ta đi theo xe ngựa Cố gia rời đi, còn Nguyễn Cung tự nhiên không thể vượt lên trước.
Việc đã đến nước này, danh thiếp chẳng thể rút lại. Kế đó, Thiệu gia sẽ nhờ Hoàng thượng ban tứ hôn, hôn sự giữa hai nhà coi như đã định.
Dẫu sự tình đã như vậy, nhưng nhớ lại những lời chất nữ chất vấn ban nãy, Đỗ Trí Kỳ vẫn còn e sợ, ngại nàng lại đến tìm mình khóc lóc ầm ĩ.
Suy cho cùng, nàng là huyết mạch duy nhất mà đại ca để lại. Nếu thúc cháu tranh chấp ồn ào, chẳng phải là để thiên hạ chê cười?
Ông không khỏi thấp giọng hỏi kẻ hầu: "Đại cô nương đang làm gì?"
Gã hầu đáp: "Đại cô nương ở thiên viện Tây lộ."
"Nàng đang làm gì?"
Kẻ hầu ngập ngừng: "Cô nương chẳng làm gì cả. Tây viện vẫn an tĩnh, giống hệt mấy ngày trước."
Đỗ Trí Kỳ sững người.
Nàng chẳng phải đã biết cả rồi sao? Vậy thì… đây là nàng đã thấy sự tình không thể vãn hồi, nên thuận theo mà chấp nhận?Trước giường Nhị phu nhân, Đỗ Nhuận Thanh ôm chén thuốc trong tay đã lâu, thần trí hoảng hốt, chẳng hay đã bưng được bao lâu.
Nha hoàn Nhược Tuyết khẽ gọi một tiếng, khiến nàng ta giật mình hoàn hồn:
"Cô nương, Nhị lão gia đã trở về."
"Cha đã về? Cái… thiếp đó, đã dâng lên rồi sao?"
Nhược Tuyết vẫn chưa rõ, vội đáp: "Nô tỳ lập tức đi hỏi."
Lời còn chưa dứt, màn trướng đã vén, có người bước vào, mở miệng nói ngay: "Không cần hỏi nữa, thiếp đã dâng, việc cũng đã thành."
Đỗ Nhuận Thanh cùng Nhược Tuyết đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
"A, là quản sự ma ma tới?" Tuyết Nhi vội bước lên đỡ.
Đỗ Nhuận Thanh thì mừng rỡ: "Ma ma, sao người lại tới?"
Người đến chính là quản sự ma ma bên cạnh Vạn lão phu nhân, tâm phúc thân tín nhất của bà ta.
Đỗ Nhuận Thanh sai Nhược Tuyết pha trà, quản sự ma ma chỉ liếc Nhị phu nhân một cái, thấy bà đã uống thuốc ngủ yên ổn, mới ngồi xuống bên ngọn đèn nhỏ nơi cửa sổ.
"Lão phu nhân sai lão nô tới. Lão phu nhân nói cô nương tuổi hãy còn nhỏ, chưa từng trải qua việc này, lần này gặp khúc quanh tất nhiên sẽ thương tâm, nên lão nô tới để khuyên giải, an ủi lòng cô nương."
Giọng bà vang khẽ bên ngọn đèn dầu, ánh lửa run rẩy. Đỗ Nhuận Thanh nghe xong, nước mắt liền tuôn rơi.
Quản sự ma ma vội kêu lên một tiếng, nhanh tay đưa khăn cho nàng ta lau, nhưng nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Nguyên là, nàng ta chỉ muốn mượn cớ mẫu thân đột nhiên phát bệnh, thỉnh bà ngoại thuận lý thành chương mà đến Đỗ phủ.
Mối hôn sự giữa Thiệu và Đỗ vốn do bà ngoại ngấm ngầm làm mai, nhưng phụ thân bị đại tỷ thuyết phục, lại trở mặt không muốn nhắc tới. Nàng ta thấy cơ hội sắp vụt mất, bà ngoại ắt cũng chẳng chịu buông.
Bà ngoại bèn dặn nàng ta cho mẫu thân ngừng thuốc vài ngày, rồi đuổi nha hoàn ra ngoài. Vốn chỉ muốn khiến mẫu thân lâm vào tâm trí thất thường mà thôi, nào ngờ mẫu thân kinh hoảng, ngã từ thềm đá xuống, trán đập vào chậu hoa, máu chảy be bét…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!