Chương 46: Phu nhân

Tháng chạp, kinh thành lại rơi thêm hai trận tuyết nhỏ.

Đỗ Linh Tĩnh đi thăm Hỗ Đình Lan một chuyến. Hỗ đại ca thương thế trên người đã khá hơn nhiều, nhưng đợi đến ngày Thiệu Bá Cử thụ hình phán quyết, sắc mặt y vẫn mang vẻ cô tịch.

Đình Quân thì sau khi ghi khẩu cung xong, liền sốt ruột trở về Thương Châu.

Đỗ Linh Tĩnh vốn định mời nàng ấy cùng đến Chẩm Nguyệt Lâu ăn một bữa, hoặc ghé quán trà gần Quốc Tử Giám ở Sùng Giáo phường ngồi chuyện trò, nhưng Đình Quân nhớ thương hài tử trong nhà, nàng ấy chỉ có thể hẹn đến năm sau tái kiến.

Chính nàng cũng chẳng rảnh rang gì. Kỳ thi mùa xuân năm sau chỉ còn hai tháng, lúc này chính là thời điểm bán văn sách tốt nhất. Ấn xã Đỗ thị xưa ở Thanh Châu, mỗi lần đến đợt khảo thí đều có thể bán được một lượng lớn; nếu gặp kỳ thi mùa thu trong tỉnh thì càng khỏi phải nói.

Năm nay lại đến kỳ thi mùa thu, nhưng bởi nàng còn ở kinh thành vướng chuyện hôn sự, chỉ đành để Triệu chưởng quầy một mình khổ cực chống đỡ. Trước mắt nàng đã gọi Triệu chưởng quầy tiến kinh, lại khai mở Quy Lâm Lâu. Triệu chưởng quầy mời gọi không ít người giúp sức, còn hớn hở nói với nàng: "Cuối năm đã cận kề, trong kinh tụ đầy sĩ tử các nơi chờ khảo, lần này tất có thể kiếm đầy một bút!"

Lời nói nghe cứ như nàng mở thư lâu chỉ để kiếm tiền của người đọc sách.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hiện giờ nàng gánh trên vai không chỉ là Miên Lâu, mà còn là Quy Lâm Lâu. Những ngày qua vì thu sách cho Quy Lâm Lâu, số tiền kiếm được chẳng thấm vào đâu; may nhờ hắn đặc biệt cấp nàng một món tiền lớn, lại phái Tông đại tổng quản sắp đặt người hiệp trợ.

Số bạc nhiều đến nỗi, Triệu chưởng quầy nhìn mà tròng mắt suýt rơi ra.

Khai mở tàng thư lâu là việc hao tốn, nhưng cứ chỉ chi mà không thu thì chẳng phải kế lâu dài. Nàng bèn căn dặn Triệu chưởng quầy chớ cứ nhớ thương tiền bạc trong hầu phủ. Kỳ thi mùa xuân tới, Quy Lâm Lâu đã có chút danh tiếng, nếu bán được sách ra, mới có thể dần đưa về quỹ đạo, quan trọng nhất là phải chống đỡ được Tàng Thư Lâu.

Cho nên Triệu chưởng quầy muốn nhân cơ hội kiếm thêm, nàng cũng không phản đối, đã nhiều ngày ra ra vào vào thành, từ hầu phủ chạy tới Quy Lâm Lâu.

Ai ngờ nàng vừa mới đi Quy Lâm Lâu một ngày, hôm sau hắn liền cho người phái tới đón về. Ngày kế đi, qua một đêm, hắn lại bảo người đến rước.

Nàng nghĩ như vậy đâu có gì là không ổn , tốt xấu gì cũng để nàng trụ tại thư lâu một đêm đi. Nhưng chỉ được hai lần, đến hôm nay sáng sớm nàng vừa ra khỏi phủ, chưa đợi trời tối, hắn đã dứt khoát sai Sùng Bình tự mình đến rước nàng về.

Quy Lâm Lâu chẳng xa, song trong một ngày đi đi về về cũng mất không ít công sức.

Đỗ Linh Tĩnh trở lại hầu phủ, thấy trong phủ chẳng có việc gì, bèn cầm sách ra ngồi bên cửa sổ đọc, không mở miệng nói chuyện.

Nàng mới vừa an vị, thì hắn đã từ ngoại viện trở về.

Đỗ Linh Tĩnh vẫn cúi đầu lật sách, làm như không để ý tới hắn. Nàng muốn xem rốt cuộc hắn có nói ra được cái gì trọng yếu, mà cứ phải khăng khăng một mực bắt nàng đi đi về về trong ngày như thế.

Không ngờ hắn chẳng hề nhắc đến nguyên do, chỉ thong thả mở miệng:

"Bên nhà cũ Tây An có gửi mấy con hươu vào kinh, xem ra cũng khá khỏe mạnh. Lại còn có đàn ngỗng trong hoa viên, nghe Sùng An nói vẫn thường tác oai tác quái. Nương tử nói xem, tối nay có muốn bảo bếp làm ít thịt nướng ăn không?"

Hóa ra nàng sáng đi tối bị gọi về, chỉ là cùng ăn một bữa thịt nướng?

Nàng không đáp lời, nhưng cũng khép sách lại, ngẩng mắt nhìn hắn.

Trong mắt như thủy, lúc này dâng lên những gợn sóng giận nho nhỏ. Nhưng chút giận ấy, so với tâm tình hắn, chỉ như lông chim phất nhẹ trong lòng.

Lục Thận Như không dám cười khi thấy nàng nổi giận, chỉ khẽ nói: "Trời giá rét, sáng sớm thượng triều không dễ."

Trời lạnh, sáng sớm thượng triều khó nhọc, thì liên quan gì đến việc nàng đến Quy Lâm Lâu?

Đỗ Linh Tĩnh liền ngộ ra.

Hắn lấy cớ, chỉ vì muốn nàng buổi tối bầu bạn cùng hắn.

Ánh mắt hắn nhìn nàng, tuy không nói rõ, nhưng trong đôi con ngươi đen thẳm kia phản chiếu bóng hình nàng, mang theo ý tứ truy vấn: Nàng có nguyện ý không?

Mặt nàng hơi hơi nóng lên, chậm rãi đáp: "Quy Lâm Lâu phải nhân kỳ thi mùa xuân còn mấy tháng này mà ổn định căn cơ mới yên tâm được."

Không ngờ hắn hỏi lại: "Tiền không đủ sao? Để ta bảo Tông tổng quản xuất thêm bạc cho nàng."

Đỗ Linh Tĩnh mở to mắt, đây há phải là chuyện tiền bạc hay sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!