Chương 45: Tế bái

"Qua mấy ngày nữa, chẳng phải là ngày giỗ của Tưởng Giải Nguyên sao? Ta cùng nàng đi tế bái hắn nhé."

Trong tay Đỗ Linh Tĩnh đang cầm mảnh trúc diệp, nhất thời không biết đặt ở đâu, nghe hắn nói lời ấy, nàng kinh ngạc ngẩng mắt nhìn.

Nam nhân thong thả bước tới, hắc mâu sâu thẳm như mực không thể hòa tan. Đỗ Linh Tĩnh thoáng giật mình.

"Nếu hầu gia không ngại, ngày ấy ta tự mình đi là được."

Nàng vốn nghĩ hắn chịu chủ động nhắc tới đã là quý hóa lắm rồi, không cần thật sự bồi nàng đi bái tế Tam Lang.

Dù sao Tam Lang cùng hắn vốn không quen biết, thậm chí bởi vì chuyện cũ mà thành mối dây dưa vi diệu.

Nhưng hắn lại cười nhạt: "Tuyền Tuyền cho rằng ta đang nói đùa với nàng sao?"

Đỗ Linh Tĩnh quả thực cho là như thế, nào ngờ hắn lại tiếp: "Ta đã an bài ổn thỏa, Quảng Tế Tự ở Tích Khánh phường cách đây không xa, cũng đã thỉnh trụ trì cho chúng ta lưu lại nửa ngày để làm hương hỏa."

Quảng Tế Tự vốn là cổ tháp, từng bị hỏa hoạn do chiến loạn thiêu hủy, đến cuối năm niên hiệu của tiên đế mới được phục kiến. Tiên đế vô cùng coi trọng, coi như một nửa hoàng gia tự viện, quanh năm hương khói thịnh vượng, trụ trì cũng là cao tăng đắc đạo.

Đỗ Linh Tĩnh không ngờ hắn đã lo liệu đâu vào đấy, lại còn mượn cả nửa ngày tham quan.

Nàng ngẩn người tại chỗ, một thoáng không biết nên nói sao, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Ban đầu hắn đối Tam Lang, nào có phải thái độ thế này?

Lần đầu sơ tương kiến, hắn từng nói "người đã khuất thì nên quên đi", câu ấy làm nàng trong lòng không thoải mái lắm, lại bởi lúc đó nàng cũng không muốn gả, nhiều lần ở trước mặt hắn cố chấp xưng Tam Lang là "gia phu".

Nàng từng cùng hắn âm thầm giằng co, coi như Tam Lang chưa từng rời đi, còn hắn lại cưỡng ép nàng nhập môn.

Nhưng về sau, hắn dần thay đổi khác, chẳng những không thấy phiền lòng, ngược lại ôn nhu khuyên giải, từng lời từng chữ đều như muốn trấn an nàng.

Trong lòng nàng biết hắn vẫn để ý, nên nàng không hề nhắc đến ngày giỗ Tam Lang, không ngờ hắn lại chủ động mở miệng.

Phần lớn thời gian nàng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng biết hắn luôn thấu rõ tâm tư mình.

"Hầu gia, kỳ thực không cần......"

Không cần nhân nhượng đến vậy.

Nàng định nói hết câu, nhưng hắn đã mỉm cười cắt lời: "Nàng nay là thê tử của ta, cùng nàng tế bái vị hôn phu đã mất thì có gì là lạ? Trái lại, nếu ta né tránh, không nhắc đến mới khiến thiên hạ nói nhân duyên của ta và nàng là danh không chính, ngôn không thuận, chẳng phải sao?"

Đỗ Linh Tĩnh càng kinh ngạc. Hắn lại còn suy nghĩ đến chỗ ấy?

Hắn thần sắc nghiêm chính, ánh mắt thản nhiên, thong dong nhìn thẳng nàng, như muốn nàng hiểu rõ.

Nàng ngẫm lại, xác thật là vậy. Thời điểm nàng cùng hắn thành thân là ba năm sau khi Tam Lang mất. Dù khi ấy nàng có gả cho Tam Lang, giữ tang ba năm cũng xem như đã tẫn trách.

Huống hồ năm đó nàng chưa từng xuất giá, hắn kết duyên cùng nàng là nửa năm trước, hơn nữa còn là thánh chỉ tứ hôn.

Ai dám nói hôn sự này "danh không chính, ngôn không thuận"?

Nàng chỉ có thể nhẹ giọng: "Hầu gia nghĩ nhiều rồi."

Hắn không đáp, chỉ hơi mím môi, rồi đưa mắt nhìn vào lòng bàn tay nàng.

Trong tay nàng, vẫn là mảnh trúc diệp vừa nhặt.

Hắn chẳng nhắc tới trúc diệp, chỉ bảo: "Đã tới Quảng Tế Tự tế bái Tưởng Giải Nguyên, cũng nên có một món di vật làm kỷ niệm mới phải."

Tam Lang an táng ở Thanh Châu, trong kinh thành vốn không có mộ phần, cũng chẳng lưu lại di vật.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!