"Đa tạ… phu quân."
Lục Thận Như vốn định xoay người, thay nàng rót thêm chén nước, còn chưa kịp rời đi, thì câu nói ấy nhẹ như gió thoảng, tựa hồ men theo ngọn gió mà lướt vào bên tai hắn.
Thanh âm ấy quá đỗi khẽ khàng.
Hắn quay đầu nhìn lại, chẳng rõ là trong phòng oi bức, hay bởi nàng bệnh tình chưa khỏi hẳn, mà trên má nàng đã phiếm lên sắc hồng nhạt.
Hắn thoáng ngẫm, chẳng lẽ sốt đến mơ màng rồi nên mới kêu sai người?
Hắn mím môi, buông chung trà xuống, lại đưa tay tới dò trên trán nàng.
Thấy động tác kia, Đỗ Linh Tĩnh lập tức hiểu được ý tứ, liền né tránh, khẽ nói: "Ta không có sốt."
Bốn chữ leng keng rơi vào tai hắn, khiến câu "phu quân" khi nãy càng trở nên nóng bỏng, như còn vương ấm bên tai.
"Vậy nàng gọi lại một lần đi."
Hắn nhìn thẳng nàng, đôi mắt sâu như vực nước.
Đêm tối vắng lặng, ngoài cửa sổ, nơi rặng núi trập trùng chẳng có lấy một tiếng động, chỉ còn hơi thở phập phồng của nàng, hòa cùng nhịp tim đập dồn dập nơi ngực hắn.
Hắn khẽ thấp giọng: "Lại kêu ta một lần."
Lông mày hắn ép chặt, trong mắt đen ngòm như vực sâu hút lấy hồn phách nàng.
Đỗ Linh Tĩnh hơi thở gấp gáp, khẽ cắn môi, cười mỉm: "Kia, hầu gia đợi đến khi ta sốt cao rồi hẵng nghe."
Nàng không chịu, hắn tức đến nghiến răng.
Quả thực là chuyên gia giày vò người.
Ngay sau đó, hắn đã đưa tay nắm lấy cánh tay nàng, nhẹ kéo, tay kia lại luồn qua sau tai, men theo đường cổ mảnh mai, ép nàng ngẩng đầu đối diện mình.
Thanh âm hắn trầm thấp, nhưng lại ẩn chứa sự khẩn thiết khó tả: "Chỉ cần… kêu thêm một lần nữa thôi."
Nàng bị ép gần đến mức khóe môi như chạm lên môi hắn. Câu nói kia nghe trầm nặng, mà lại dường như hàm chứa sự cầu khẩn.
Trong lòng nàng giật thót.
Lời Đình Quân khuyên quả nhiên không sai, hóa ra hai lần hắn tức giận đều là bởi nguyên do ấy?
Bởi nàng không chịu tin hắn, không chịu thật lòng gần gũi, càng không chịu gọi hắn như vị phu quân chân chính?
Chuyện ấy với hắn lại quan trọng đến thế, khiến hắn giận hai lần, lần sau càng trầm trọng hơn lần trước.
Đỗ Linh Tĩnh cảm thấy thật buồn cười, lại thấy hắn quá đỗi kỳ quái, sao trên đời lại có người để tâm đến việc nhỏ nhoi ấy?
Nhưng lực đạo hắn nắm tay nàng ngày một chặt, rõ ràng chẳng cho nàng trốn thoát.
Nàng đành khẽ cắn môi, sau đó khẽ bật cười: "Phu quân."
Hàng mi nhẹ run, ánh mắt nàng long lanh như nước, mang theo nét cười dịu dàng.
Sự ôn nhu ấy tựa như x**n th**, rót thẳng vào lòng hắn, khiến lồng ngực bấy lâu nặng nề bỗng như được tưới mát.
Trong thoáng chốc, Lục Thận Như lại nhớ tới đêm nàng gả về.
Đêm ấy, mưa lất phất rơi không dứt, tân phòng náo nhiệt, hỉ bà tranh nhau nói lời cát tường. Hắn chỉ khẽ đáp "Nói hay có thưởng", rồi đưa tay vén khăn voan đỏ. Ai ngờ đối diện là khuôn mặt nàng vương lệ, ánh mắt đạm bạc, không buồn liếc hắn lấy một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!