Chương 42: Phu quân

"…… Không nên lúc nào cũng để hầu gia tiêu phí."

Tại quán trà nghỉ chân, Đỗ Linh Tĩnh phân phó Nguyễn Cung đi thanh toán tiền nước, lời vừa ra khỏi miệng, khóe mắt liền lặng lẽ liếc nhìn sang vị hầu gia kia.

Cả gian quán bỗng chốc lặng ngắt, ngay cả tiếng bàn tính hạt châu trong tay chưởng quầy cũng dừng lại, Nguyễn Cung nhất thời không bước nổi ra cửa tính tiền, hết thảy phảng phất như bị đông cứng lại.

Đỗ Linh Tĩnh nhẹ nhàng chớp mắt, thầm ngó sang người nọ.

Nam nhân nghe nàng một câu ấy, trong ngực không khỏi bực tức dâng trào, phải hít sâu một hơi mới đè nén được. Nhưng quay đầu lại, hắn lập tức bắt gặp ánh mắt vừa liếc trộm mình.

"Phu nhân là cố ý như thế sao?"

Hắn đột nhiên mở miệng, Đỗ Linh Tĩnh trong lòng khẽ chấn động.

Một bên ám than hắn quả nhiên phản ứng linh mẫn, bên kia lại nghĩ thầm, vị này rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói chuyện.

Song trên mặt nàng vẫn không đổi sắc.

Giọng điệu bình thản, như thường ngày: "Hầu gia đang nói gì? Ta không hiểu."

Lời vừa dứt, nàng còn thản nhiên nhìn hắn một cái, tựa hồ chẳng có gì khuất tất.

Lục Thận Như thoáng chốc không phân biệt nổi, nàng nói thật hay giả, ánh mắt không khỏi dừng lại trên dung nhan nàng.

Khuôn mặt trắng nõn, hàng mi cong dài khẽ chớp, sống mũi thanh tú, môi mỏng khẽ nhấp. Vẻ mặt nàng đoan chính, không hề lộ ý tứ nào khác.

Nhưng vừa rồi rõ ràng nàng có lén nhìn hắn một thoáng.

Lục Thận Như không ngờ chính mình cũng có ngày đoán không thấu tâm tư nàng, mày nhíu càng chặt.

Cũng may lúc này, Sùng Bình đã cùng Nguyễn Cung nhanh chóng thanh toán xong tiền trà.

Sổ đã tính xong, Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng còn cớ để "khách khí" thêm nữa.

Nam nhân tuy vẫn chưa xác định rõ nàng có dụng ý gì, nhưng cơn khí trong ngực cũng dần hạ xuống, chỉ hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy.

Đỗ Linh Tĩnh đi theo sau hắn, nghe tiếng hừ ấy mà trong lòng thấp thỏm, lại thấy sắc mặt hắn lạnh lùng, ngay đến bước chân cũng mang theo cơn gió lạnh bất bình.

Thật là quái lạ. Chẳng lẽ hắn thật sự vì một chữ "khách khí" mà nổi giận?

Tất nhiên không phải đối với tất cả mọi người, mà là đối với nàng……

Đợi đến khi bóng ngựa của hắn đã chạy xa, Đỗ Linh Tĩnh mới thong thả lên xe.

Đoạn đường kế, lại đổi về cho Nguyễn Cung cầm cương, nhưng Sùng Bình thì bị lưu lại để tùy hầu bên cạnh nàng.

Xe ngựa lăn bánh, Đỗ Linh Tĩnh ngồi trong buồng xe, suy nghĩ theo từng nhịp xóc nảy mà rối loạn.

Nàng nhớ lại từ sau khi gả đến hầu phủ:

Ban đầu, hắn nhất quyết đem Quy Lâm Lâu cho nàng để mở tàng thư, một tiếng hô trăm kẻ ứng, thanh thế vang động cả kinh thành.

Sau đó, khi nàng chịu cùng hắn hoàn lễ Chu Công, hắn lại quay lưng rời đi, chỉ thỉnh thoảng sai người đưa đồ mới đến, lại để Tổng quản đích thân mời nàng dự tiệc nơi thạch đình.

Lần này cũng vậy, ban đầu nàng vốn không muốn xung đột với lợi ích của hắn, chỉ để lại một phong thư rồi rời đi. Không ngờ hắn lại tự mình đến Bảo Định, rồi nổi giận chẳng thèm cùng nàng nói một lời. Thế nhưng, tướng mạo oai nghiêm đường hoàng như thế, nàng chỉ cần bưng trà rót nước thì hắn đã nguôi giận, tha thứ cho nàng.

Vậy mà lần này, chỉ vì nàng không nói với hắn chuyện mình sinh bệnh, hắn liền tức giận đến nỗi càng thêm nặng, cơn giận dồn nén như con ếch trong ao nước mùa hạ, càng lúc càng phình lên muốn vỡ tung...

Đường đường Vĩnh Định hầu, trong mắt người ngoài quyền cao thế trọng, uy phong hiển hách; thế mà trong chuyện này, lại buồn cười đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!