"... Thiệu thị muốn cùng Đỗ gia liên hôn, việc này trong kinh đã có lời đồn, vậy mà Nhị lão gia lại giấu chúng ta, chỉ chờ đến mười ngày sau, nhân dịp tết Trung thu mà trong cung thông báo tứ hôn."
Nguyễn Cung vừa dứt lời, hai bàn tay Thu Lâm đã siết chặt.
"Nhị lão gia thật hồ đồ! Cô nương ở Thanh Châu xử lý việc quê nhà, năm nào chẳng phải ra sức hỗ trợ Nhị lão gia, đưa qua không ít bạc tiền. Thời điểm cần tiền cũng chẳng hề hỏi qua cô nương một tiếng, để cho Thiệu thị đến cửa, ông ta đã tự ý đem hôn sự của cô nương định đoạt!…"
Thu Lâm phẫn nộ đến mức run cả giọng, ánh sáng đèn lay động soi nghiêng, hòa lẫn trong bóng trăng loãng.
Đỗ Linh Tĩnh ngẩng đầu nhìn tầng mây đêm, hiếm hoi hé lộ ánh trăng, chiếu lên núi non Yến Sơn trùng điệp, cảnh trí mà Thanh Châu không có, chỉ riêng kinh thành mới sở hữu.
Nàng theo phụ thân ở kinh thành tám năm, có thể nói đã lớn lên nơi đây.
Ban đầu hồi Thanh Châu để chịu tang cho tổ phụ, trong lòng nàng vẫn nhớ mãi chốn phồn hoa ấy, mong một ngày sớm trở lại.
Nhưng dần dà, nàng từ thư từ liên lạc với bạn cũ, cùng những lời cha kể, nghe biết chuyện kinh thành đổi thay, người quen kẻ cũ lần lượt thay đổi.
Phụ thân nàng lúc nhậm chức từng chấp hành tân chính, nhưng sau khi ông rời kinh, cải cách ấy liền bị gác lại, rồi chẳng bao lâu tan biến không dấu. Những người từng quen biết với cha trong kinh cũng lần lượt ra đi, những kẻ còn sót lại đã chẳng còn như xưa.
Kinh thành, tựa hồ đã chẳng còn là nơi nàng từng quen thuộc.
Sau khi phụ thân mãn tang, ông phải hồi kinh phục chức.
Nàng suy nghĩ rất lâu, mới nói với cha: "Cha năm đó chấp hành tân chính, nay lại chìm vào lặng lẽ. Xem ra tân hoàng cũng chẳng coi trọng, thậm chí không muốn tán đồng. Nếu vậy, cha hồi kinh chỉ sợ khó được như thời tiên đế mà vạch nên hoài bão lớn. Theo nữ nhi thấy, tổ phụ năm đó từ quan về quê đọc sách nghiên cứu, chưa chắc không phải là lựa chọn thỏa đáng nhất."
Phụ thân nghe xong chẳng những không buồn, trái lại cười vang:
"Con ta quả nhiên nói thẳng chẳng hề kiêng kỵ. Con ngắt lời vi phụ, có phải là sợ ta thất bại sinh buồn bực chăng?"
Ở trước mặt cha, nàng chưa từng che giấu: "Chẳng lẽ cha cũng không nghĩ vậy sao?"
Nàng chẳng hề bi quan, chỉ nói đúng sự thật. Cha cũng mỉm cười gật đầu:
"Con ta nói không sai. Quả thực, kim thượng đối với tân chính của ta năm đó không quá công nhận. Nhưng kẻ đọc sách làm quan, nào chỉ vì được quân vương thưởng thức? Ta cho rằng thiên đạo vận hành vốn có quy luật, chẳng vì nhà Nghiêu mà tồn, cũng chẳng vì nhà Kiệt mà mất đi. Học hành làm quan, chính là để thực hiện bốn câu của người Tống kia."
Bốn câu ấy là:
Vì thiên địa lập tâm, vì nhân dân lập mệnh, vì hướng thánh kế tuyệt học, vì muôn đời khai thái bình.*
Bốn câu này là một chí hướng của Nho gia, thường được nhắc đến trong văn hoá Trung Hoa, xuất phát từ tư tưởng của Trương Tái (triết gia đời Tống). Đây là lời khẳng định chí khí và trách nhiệm của kẻ sĩ: học hành, làm quan không chỉ để cầu vinh thân phì gia, mà là để gánh vác đạo lý của trời đất, chăm lo cho nhân dân, kế thừa đạo học và kiến tạo thái bình lâu dài cho xã tắc.
Lúc ấy Đỗ Linh Tĩnh chỉ im lặng.
Cha nói chẳng sai, người đọc sách quả thật là vì bốn câu ấy. Nhưng nếu không có quân vương thưởng thức, thì làm sao bước lên con đường ấy được?
Cha vỗ vai nàng: "Dẫu không được trọng dụng, cũng phải làm; dẫu thi hành bất thành, cũng phải cố đẩy. Cho dù mười phần hết chín như con lo lắng, không phải vẫn còn được một phần mười hy vọng đó hay sao?"
Cha nàng luôn là người như vậy, dám đương đầu với nguy hiểm, chẳng sợ thiên hạ chê cười.
Nàng chỉ có thể thay cha thu xếp hành lý. Cha bảo nàng ở lại quê nhà, tiếp tục xử lý việc hương thôn: "Con ta tính tình điềm tĩnh, không đến kinh thành cũng được." Nói đoạn, ông một mình lên đường hồi kinh.
Nàng không ngờ, phụ thân vừa đi, chưa kịp vào đến kinh thành đã gặp họa giữa đường…
Từ ấy, nàng chẳng còn muốn nhớ đến chốn đô thành ấy nữa.
Nơi tranh quyền đoạt lợi ấy, ngoài kẻ vốn thích phồn hoa, chỉ còn những người như phụ thân nàng, dám bước vào đầm rồng hang hổ. Người thường, ai lại muốn đến đó chứ?
Trên đường trở lại kinh, nàng mang theo tám bộ Tống thư, vốn chỉ định dừng chân ngoài cổng thành. Nào ngờ lại nghe tin, mười ngày sau chính mình sẽ có một "Đại hỉ sự".
Chẳng hiểu sao, nàng luôn cảm thấy có một bàn tay vô hình kéo mình đi, ép nàng phải bước vào kinh thành này…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!