Chương 38: Cao nhân

Theo tiểu đạo từ trên núi xuống đến thị trấn dưới chân núi, quãng đường thực ra cũng không xa mấy.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn theo vị hầu gia kia. Hắn đi xuống núi, dưới chân tựa hồ sinh gió, nàng muốn bước theo nhưng hoàn toàn không theo kịp.

Suốt dọc đường, hắn tất nhiên không nói với nàng một câu. Ngẫu nhiên ánh mắt có dừng lại trên người nàng, cũng chỉ nhạt nhòa thoáng qua, thậm chí chưa kịp để nàng đọc được khẩu từ xa, hắn đã thu lại.

Đỗ Linh Tĩnh thật sự không biết phải làm sao. Xuống tới thị trấn, đã thấy quan phủ, Cẩm Y Vệ, còn có cả gia nhân từ kinh thành đến, đều quây quanh hắn, chờ lệnh phân phó.

Nàng càng không tiện quấy rầy, chỉ đứng xa xa nhìn hắn. Đúng lúc ấy, Đình Quân tiễn đại phu khám cho Hỗ Đình Lan đi qua.

Nàng vội hỏi thương thế Hỗ đại ca ra sao. Đại phu đáp: "Toàn thân thương cũ chồng thêm thương mới, lại còn phải vào kinh phối hợp điều tra, e khó được an dưỡng."

Hỗ Đình Quân cũng thở dài. Thấy gió trước cửa viện thổi mạnh, nàng ấy kéo tay Đỗ Linh Tĩnh đi vào bên trong.

"Mới rồi đại phu còn nói, đại ca thương thế tuy đã khép miệng, nhưng mấy ngày nay trong nhóm đã có mấy người bị phong hàn nhập thể, đại ca thân thể thế này càng dễ bị nhiễm bệnh. Đã là trọng thương, lại thêm phong hàn, còn phải lên đường… Chưa kể, tuy Thiệu Bá Cử đã bị bắt, nhưng đại ca hao tổn tinh thần không ít. Thân thể này làm sao chịu nổi?"

Nhắc tới Hỗ Đình Lan, đôi mắt Hỗ Đình Quân đỏ hoe. Nói đến Thiệu Bá Cử, lại chỉ biết thở than.

Loại sự tình này, Đỗ Linh Tĩnh cũng chẳng biết an ủi thế nào, chỉ khẽ nắm tay nàng ấy:

"Mặc kệ ra sao, có thể toàn mạng thoát khỏi đao sát của Thiệu thị đã là vạn hạnh. Đừng nghĩ nhiều nữa."

Hỗ Đình Quân tất nhiên hiểu. Nàng ấy ngày đêm nhớ con thơ, từng nhiều lần nghĩ đến, nếu nàng ấy và phu quân Quách Đình đều không sống sót, hài tử hẵng còn nhỏ dại thì sẽ ra sao đây?

Khóe mắt nàng ấy lại ươn ướt. Nhưng giờ phút bình yên này, nàng ấy không khỏi nhìn Đỗ Linh Tĩnh mà nói:

"Đa tạ Tĩnh Nương. Nếu không có ngươi, chúng ta e khó thoát."

Đỗ Linh Tĩnh lắc đầu: "Ngươi với ta còn nói ơn nghĩa gì?"

Hỗ Đình Quân cười, nắm tay nàng, chợt thấy tay nàng lạnh lẽo, không khỏi dặn dò:

"Ngươi cũng phải giữ gìn sức khỏe. Đầu đông lạnh giá, khí trời bất định, nếu dính phong hàn nhẹ thì khổ, nặng thì mất mạng như chơi."

Đỗ Linh Tĩnh tất nhiên hiểu, nói rằng ngày mai sẽ khoác thêm xiêm y.

Chỉ là, thấy bạn tốt ngập ngừng nhìn mình, giọng lại nhẹ đi mấy phần:

"Nói cho cùng, người chúng ta phải cảm tạ nhiều nhất, kỳ thật là hầu gia."

Nếu Lục Thận Như không xử trí công bằng, bọn họ dù thoát được nanh vuốt Thiệu Bá Cử, cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay hắn.

Đỗ Linh Tĩnh vốn chẳng ngờ hắn lại tự mình đến. Càng không ngờ hắn đã nghĩ sẵn cách xử lý từ trước.

Điều nàng không ngờ nhất chính là, hắn thật sự giữ lời, giúp nàng cứu người, dù có liên lụy đến Vinh Xương Bá phủ, hắn cũng không đổi ý.

Nàng thoáng lặng im. Hỗ Đình Quân khẽ nhéo tay nàng, hỏi:

"Mới rồi, ngươi và hầu gia đã nói gì với nhau?"

Nghe nhắc tới, Đỗ Linh Tĩnh chợt xấu hổ:

"Hắn… không chịu nói chuyện với ta."

Hỗ Đình Quân chớp mắt, ngạc nhiên.

Trong phòng yên ắng, chỉ có tiếng lửa than trong lò lách tách vang lên, tựa như khẽ nhắc nhở một sự lặng im nặng nề khó phá vỡ.

Đỗ Linh Tĩnh cả đời chưa từng gặp qua người nào lại cố tình không để ý đến mình như vậy, không chịu cùng mình nói một lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!