Chương 37: Hầu gia

"Lại đây."

Núi rừng im ắng, lá khô lặng yên.

Đỗ Linh Tĩnh ngẩn người một thoáng.

Chưa kịp phản ứng, thì ngay trong chớp mắt, bốn phía sát khí đã ào ạt nổi lên.

Thiệu Ngũ Hưng bật ra một tiếng huýt gió bén nhọn. Nguyên bản đám người Thiệu thị đang vây hãm phất đảng, ánh mắt liền biến đổi, đao kiếm sáng loáng lập tức chém ra. Chưa kịp thấy máu, mùi huyết tinh dường như đã xộc thẳng vào mũi, khiến rừng núi trở nên ngột ngạt.

Ngay khoảnh khắc đó, Đỗ Linh Tĩnh chỉ cảm thấy thân mình bị người kéo giật ra sau, nhanh đến mức không kịp thở. Là Sùng An dẫn theo thị vệ hầu phủ, xông ra từ trong đám người, nháy mắt đã kéo nàng thoát ra vòng vây.

Khi nàng kịp hoàn hồn, bản thân đã được thị vệ hầu phủ che chở bên ngoài. Còn bên trong, đám người Thiệu thị một phần vẫn chĩa đao về phía phất đảng, phần lớn còn lại lại quay lưỡi đao về phía Lục phủ thị vệ.

Ánh mắt đám tử sĩ kia lạnh lẽo, tàn nhẫn đến rợn người. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến cả thân run lạnh.

Thiệu Bá Cử liếc nhìn nàng, thấy nàng đã được đưa ra ngoài, chỉ thấp giọng nói một câu:

"Đáng tiếc."

Nàng lập tức hiểu vì sao hầu gia gọi mình "lại đây". Nàng đưa mắt nhìn về phía hắn, mà ánh mắt hắn cũng thoáng dừng trên người nàng, tựa như đang khẳng định lại một lần.

Nhưng trong cục diện hỗn loạn này, hắn chỉ lạnh giọng mở miệng, nói với Thiệu Bá Cử:

"Tử sĩ… Không ngờ đường đường Thiệu Thám Hoa, một văn nhân, cũng có thể nuôi dưỡng tử sĩ như các vương phủ công hầu."

Tử sĩ không giống hộ vệ, càng không phải binh lính bình thường, mà là một nhóm người đã vứt bỏ sinh tử, sống vì Thiệu thị huynh đệ, chết cũng vì Thiệu thị mà thôi.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn qua, tuy nàng đã được đưa ra ngoài, nhưng phất đảng lại bị đám tử sĩ bao vây chính giữa. Xem qua thì có vẻ Thiệu thị đang cùng lúc đối địch hai phe, nhưng thực tế, với đám tử sĩ kia, phất đảng gần như không có sức chống đỡ.

Thị vệ Lục phủ tất nhiên có thể giao chiến với tử sĩ, nhưng thương vong e rằng khó lường.

Lúc này, Đỗ Linh Tĩnh thấy Hỗ Đình Lan, nghe y quay sang Thiệu Bá Cử, rồi chậm rãi lắc đầu thở dài.

Thiệu Bá Cử hơi khựng lại, nhưng hắn ta chỉ đáp lời nam nhân vừa xuất hiện:

"Lục hầu hao tâm phí sức tới đây, chẳng phải là muốn nắm chắc đám phất đảng này, để đổi lấy bình an cho Vinh Xương Bá phủ sao?"

Hắn ta cười, âm giọng lạnh:

"Nếu ta không có tử sĩ, thì lúc này, thì giờ phút này tính luôn cả ngươi Lục Thận Như, đều là trận chiến không có đường sống. Giờ thì ngươi chỉ cần ngồi chờ ngư ông đắc lợi: giết ta, mang những người này đi, đổi lấy một Vinh Xương Bá phủ yên ổn."

Hắn ta lại nói:

"Các ngươi tự cho là có chút thủ đoạn tầm thường, liền được trọng dụng, chiếm một vị trí trong triều, thì có thể an thân sao? Ta, nếu không tự dựng nên nhân thủ, liệu có thể đứng vững gót chân không?"

Trong rừng, đao kiếm căng chặt như cung đã giương hết cỡ, bầu không khí ngột ngạt đến mức không một ai dám lên tiếng.

Chỉ có vị hầu gia kia, khẽ bật cười một tiếng.

"Chỉ e Thiệu Thám Hoa, dã tâm vội vã cầu chỗ đứng như thế, cuối cùng lại chính là thứ khiến ngươi ngã gục."

Thái độ thản nhiên của hắn khiến ánh mắt Thiệu Bá Cử tối thêm vài phần, nhưng hắn ta lại chậm rãi lắc đầu.

"Ta sao có thể so với ngươi, Lục hầu? Ngươi sinh ra đã là đích tôn của Vĩnh Định hầu phủ, cả tòa hầu phủ này, sớm muộn cũng ở trong tay ngươi. Còn ta có gì?"

"Đều là con cháu Thiệu thị, ngoại thích của Ung Vương, mà ta chỉ là con vợ lẽ. Ở trước mặt bá phụ Thiệu Tuân, chúng ta chẳng khác gì cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Lãothấy ta đỗ Thám Hoa, được biểu đệ Ung Vương nể trọng, được Đậu các lão nhìn bằng con mắt khác, thì căm ghét đến không buồn che giấu. Nếu ta không nghĩ đủ mọi cách tự lập chỗ đứng, tự mưu đường sống, lão có thể dung ta được bao lâu?"

Hoàng thượng vốn chỉ yêu quý tân khoa trẻ tuổi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!