Chương 36: Lại đây

"Ta tới chậm mất rồi."

Đỗ Linh Tĩnh nhìn quanh, thấy ai nấy tuy đều mỉm cười, nhưng người nào cũng mang thương tích, nhẹ thì trầy xước, nặng thì khó giữ vững thân hình. Đặc biệt Hỗ Đình Lan, vết thương nặng nhất, phải có người đỡ mới ngồi nổi.

Nàng lập tức nói thẳng:

"Việc này không nên chậm trễ. Ta đã mang theo nhân thủ tới, giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi này!"

Nàng kể lại dọc đường đã thuê rất nhiều người cùng vào núi, giờ trong rừng kẻ tìm kiếm đông vô số kể, "Nhưng chính vì người đông, Thiệu Bá Cử bọn họ có muốn hạ sát thủ cũng không thể giết sạch."

Chỉ mấy câu ngắn ngủi ấy thôi đã khiến ánh mắt những người bị giam cầm lâu ngày sáng rực lên, trong lòng dấy lên hi vọng.

Nhưng lúc này Nguyễn Cung bước vào bẩm báo:

"Phu nhân, tình hình bên ngoài không ổn. Sương mù trong núi đang bốc lên dày đặc."

Đỗ Linh Tĩnh cau mày. Trong núi sương mù dày thế này, sau khi ra khỏi đây rất dễ bị lạc đường, chưa kể việc liên lạc với những nhóm khác càng thêm rắc rối.

Hỗ Đình Lan cùng mấy vị tiên sinh cũng chậm rãi nói:

"Nếu sớm hơn một canh giờ thì còn dễ. Nhưng nay sơn cốc phức tạp, chúng ta ẩn náu ở đây bao lâu đều nhờ sương mù che chở. Lần này muốn ra, ngược lại sương mù thành chướng ngại. Thời cơ không thích hợp."

Mọi người đều phụ họa: "Đã chờ lâu như vậy, thêm một ngày cũng chẳng sao."

Trong lòng Đỗ Linh Tĩnh đầy bất an, nhưng cũng hiểu họ nói có lý. Nàng cân nhắc hồi lâu, cuối cùng đành gật đầu đồng ý.

Nàng bảo Nguyễn Cung chia người tản ra, để tránh kẻ khác theo dõi. Bản thân nàng cũng không xuống núi ngay, mà ở lại cùng mọi người chờ đến hừng đông.

Trời dần tối, sương mù càng dày, tiếng thú dữ vọng ra từng hồi trong núi.

Đỗ Linh Tĩnh chưa từng qua đêm trong rừng, chỉ từng đọc qua sách miêu tả tiếng thú. Nay tận tai nghe, trong lòng không khỏi run nhẹ.

Nhưng bên cạnh toàn là người quen xưa, nàng cũng bớt phần sợ hãi. Đình Quân còn đưa cho nàng một ngụm nước suối ấm.

Đỗ Linh Tĩnh nâng bầu nước, các vị tiên sinh cũng nhìn nàng. Liêu tiên sinh chăm chú quan sát rồi đưa tay ước lượng:

"Lần trước gặp còn ở kinh thành, vóc dáng khi ấy chưa cao, giờ thì đã lớn thế này rồi."

Hồng đại nhân thì trầm ngâm, không đo chiều cao mà nói ngay:

"Những bản sách do Tĩnh Nương xuất bản, ta đều thấy. Nhưng học vấn thì phải càng thêm cẩn thận."

Nghe thế, Đỗ Linh Tĩnh giật mình, tưởng rằng mình đã để sót điều gì trong bản khắc in, vội vàng đứng dậy xin lỗi.

Liêu tiên sinh liếc nhìn Hồng đại nhân, cười nhẹ:

"Ngươi dọa hài tử làm chi? Sai sót là khó tránh. Trong thiên hạ, có mấy ai chuyên tâm, cẩn trọng được như Tĩnh Nương?"

Hồng đại nhân im lặng. Khuôn mặt xưa nay nghiêm khắc, vậy mà thoáng hiện nét ôn hòa.

"Mấy năm nay những bản sách ngươi khắc in, ngay cả ta ngẫu nhiên đi ngangtrường tư thục ở làng quê cũng thấy học trò mua đọc. Đặt trong thời của ta, chuyện ấy là chưa từng có."

Danh tiếng của Miên Lâu hôm nay, phần nhiều nhờ chư vị trong sĩ lâm nâng đỡ. Nhưng Đỗ Linh Tĩnh nào dám vì thế mà nâng giá sách, dựng cao cửa ải.

Nàng khiêm nhường đáp vâng, song trong lòng cũng thầm nghĩ: ngay cả Hồng đại nhân cũng có lúc mềm mỏng. Nhưng chưa kịp yên lòng, ông đã nghiêm mặt trở lại:

"Nhưng học vấn là việc cả đời. Nam nữ đều như nhau. Phụ thân ngươi không còn, ngươi càng phải cần cù gấp bội."

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!