Sau nửa đêm, gió ngừng mưa tạnh, trong phòng lặng yên.
Đỗ Linh Tĩnh miệng khô lưỡi ráo mà tỉnh lại, thoáng chốc không rõ mình đang ở đâu. Thân thể hơi trướng căng, nàng vừa định ngồi dậy, nam nhân bên cạnh đã mở mắt.
Hắn vốn lớn lên trong quân doanh, giấc ngủ cực nông. Từ sau khi thành thân, chỉ cần nàng nửa đêm tỉnh giấc, vừa hơi trở mình, hắn liền theo đó ngồi dậy.
Hôm nay cũng thế. Nàng vốn không định đánh thức hắn, lại thấy hắn đã ngồi lên.
"Thế nào, tỉnh rồi?"
Hắn vừa mở miệng, Đỗ Linh Tĩnh lập tức nhớ tới chuyện đêm qua.
Nàng vốn cho rằng việc kia, nhiều lắm chỉ là chừng một khắc đồng hồ, bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng, cắn răng chịu đựng.
Ai ngờ đêm qua, hắn vẫn luôn tự chế ngự. Có mấy lần ngay cả chính hắn dường như cũng không chịu nổi, mồ hôi như hạt châu từ trán từng giọt rơi xuống mái tóc nàng, trượt đến cổ, đến xương quai xanh trước ngực.
Nhưng hắn lại ra sức nhẫn nhịn, cánh tay ôm chặt lấy eo nàng không rời, thay nàng lau đi những giọt mồ hôi nóng bỏng trước ngực kia. Rồi không ngừng luật động, có lúc bỗng bế nàng lên, để nàng tựa vào khung giường chạm khắc chống phía sau lưng, rồi thâm nhập càng sâu; có lúc lại ôm nàng đặt ngồi lên người hắn, lực đạo hoàn toàn do hắn khống chế, cho đến tận đêm khuya...
Cảnh tượng hỗn loạn vừa loé lên trong đầu, vành tai nàng tựa hồ như bị ai khẽ cắn, nóng bừng.
Nàng muốn đứng dậy uống nước, nhưng vừa cử động đã nhận ra trên người chỉ còn mỗi áo lót mỏng manh.
Nam nhân vươn tay, cầm trung y phủ thêm lên vai nàng.
"Có khát không? Ta đi rót trà cho."
Chưa kịp để nàng từ chối, hắn đã c** tr*n bước xuống giường, châm lại ngọn đèn dầu, nhanh nhẹn rót chén trà nóng bưng đến.
Đỗ Linh Tĩnh không dám nhìn hắn, chỉ kéo chặt trung y, cúi đầu tiếp lấy, chậm rãi nhấp một ngụm.
Trong phòng lặng lẽ, cuối thu đã hết ve kêu, mưa gió cũng tan, chỉ còn lại ánh đèn nhỏ lay động, cùng tiếng hô hấp của hai người rõ rệt trong đêm.
Hắn tựa hồ chẳng có gì là mỏi mệt, cũng không vội vã, chỉ ngồi bên mép giường, lặng lẽ nhìn nàng uống nước.
Đỗ Linh Tĩnh theo khóe mắt khẽ liếc hắn. Bị đối phương bắt gặp, đôi mắt vốn sắc bén chợt nhu hoà, thấp giọng bật cười:
"Nương tử nhìn ta làm gì vậy?"
Đêm qua, nàng đã vốn chẳng muốn nhắc đến, hắn lại cứ hỏi.
Nàng chỉ có thể khẽ đáp:
"Hầu gia chẳng phải nên vào triều rồi sao?"
Thanh âm nàng mang chút trong trẻo, song vì đêm qua mà hơi khàn.
Lục Thận Như thoáng dừng, nhìn nàng mấy lần, rồi mỉm cười:
"Một lũ lão thần phiền nhiễu, đâu đáng để phu quân của nàng mỗi ngày phải đến gặp."
Bàn tay Đỗ Linh Tĩnh cầm chén trà khẽ run.
— Phu quân.
Một cách xưng hô xa lạ, nhưng hắn lại nói ra nhẹ nhàng như thế.
Nàng không đáp, chỉ cúi đầu uống tiếp.
Ánh đèn mờ nhạt sau màn lụa rơi nghiêng trên gương mặt nàng, càng thêm mông lung.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!