Chương 3: Không Dễ

Kinh thành.

Sau lưng Nguyễn Cung ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Tiếng mõ canh ba vừa vang, y mới bước vào thành, liền nghe thấy dân cư xung quanh bàn tán về một cọc đại sự.

"Không biết năm nay Hoàng thượng muốn chỉ hôn, sẽ chỉ định bao nhiêu mối lương duyên?"

Thời tiên đế, chuyện tứ hôn chỉ dành cho con cháu tông thất. Nhưng đến khi kim thượng kế vị, việc tứ hôn liền không ngừng mở rộng, từ hoàng thân quốc thích cho đến những thế gia đại tộc trong kinh thành, bất luận văn hay võ đều có thể lọt vào hàng ngũ được chỉ hôn.

"Trong kinh, chuyện liên hôn giữa các hào môn thế gia nào phải chuyện ngẫu nhiên? Nói là Hoàng thượng ban hôn, nhưng hơn phân nửa vốn đã được sắp đặt từ trước, chỉ là đến lúc ấy nhờ một câu vàng ngọc của Thánh thượng mà thuận thế thành toàn."

Nguyễn Cung trong lúc chờ tiểu nhị bưng trà đến, nghe thấy người ngồi ở giữa cười bảo: "Năm ngoái, những nhà được chỉ hôn toàn mấy quý nhân quen mặt, chẳng có gì mới mẻ. Nhưng năm nay lại khác."

Câu ấy vừa dứt, liền có kẻ hỏi: "Chẳng lẽ năm nay Hoàng thượng định chỉ hôn cho… vị kia?"

Vừa nhắc đến "vị kia", mọi người đều phấn chấn tinh thần.

Có một tiểu tử mới từ ngoài kinh vào, không hiểu đầu đuôi, gãi đầu hỏi: "

"Vị kia" là ai vậy?"

Cả bàn liếc hắn ta bằng ánh mắt "ngươi thật chẳng biết gì". "Còn có thể là ai? Tất nhiên là thượng khách trong yến hội Trung thu hằng năm, bao nhiêu người mòn mỏi con mắt muốn kết thân cũng chẳng trèo lên nổi, vị hầu gia ấy."

Tiểu tử chớp mắt, lắp bắp: "Hầu gia? Chẳng lẽ là… Vĩnh Định Hầu, Lục hầu gia?"

Đến lúc này gã mới vỡ lẽ, mọi người vừa gật đầu lại vừa lắc đầu.

Vĩnh Định quân, chỉnh là được lấy theo tên Vĩnh Định hầu phủ, trấn thủ trọng trấn biên quan triều đình. Lục Quý phi cùng Tuệ Vương lại được Hoàng thượng sủng ái, còn Lục Thận Như, Vĩnh Định hầu thì quyền thế trong triều sánh ngang không ít lão thần quan văn.

Nhưng hắn vẫn chưa thành gia.

Mỗi độ Trung thu, khi Thánh thượng chỉ hôn, trong triều ngoài dã đều dự đoán: không biết năm nay Lục hầu gia có liên hôn cùng thế gia nào, nghênh đón quý nữ nào qua cửa chăng?

Nhưng hết năm này đến năm khác, Lục hầu phu nhân vẫn chẳng hề xuất hiện.

Mà nay Lục hầu gia đã hai mươi lăm tuổi.

Có người chợt hỏi: "Chẳng lẽ năm nay, Lục hầu phu nhân thật sự xuất hiện?"

Uy danh của Vĩnh Định hầu, Nguyễn Cung cũng nghe qua. Y càng chú tâm lắng nghe, lại thấy có người hỏi: "Có phải hầu phủ đã đệ danh thiếp lên Tông Nhân Phủ rồi không?"

Theo lệ cũ, mỗi năm Trung thu chỉ hôn đều dựa trên danh sách mà Tông Nhân Phủ trình ra, Hoàng thượng mới từ đó định hôn cho các nhà.

Người ngồi giữa lắc đầu, xua tay: "Với thể diện của Vĩnh Định hầu phủ trước mặt Hoàng thượng, căn bản chẳng cần đến Tông Nhân Phủ đệ danh thiếp. Ta nói năm nay Lục hầu gia khác thường, không phải vì danh thiếp, mà là bởi nửa năm trước, ở phường Tích Khánh, hầu phủ đã bắt đầu sửa sang lại phủ đệ. Tính toán thời gian, đúng tiết thu này vừa kịp hoàn thành, chẳng phải là để nghênh đón hầu phu nhân nhập môn sao?"

Mọi người đồng loạt "A" một tiếng, quả là nghe cũng có lý.

"Hầu phu nhân rốt cuộc là người nhà nào? Vì sao chưa từng nghe tin hầu phủ cùng thế gia nào liên hôn?"

Mọi người lần lượt đưa ra vài cái tên, song đều không chứng cứ. Có kẻ cười ha hả: "Hay là hầu phu nhân còn bị mưa gió cản lại ngoài cửa kinh, chưa kịp vào thành đấy thôi?"

Cả quán ầm lên một tràng cười vang.

Nhưng câu nói bâng quơ kia lại khiến Nguyễn Cung hoảng hốt, tim thắt lại, lỗ tai dựng thẳng, mắt dán chặt vào người đang ngồi giữa.

Có kẻ hỏi gã: "Ngươi bảo năm nay không giống mọi năm, chỉ dựa vào đó thôi sao? Không có chứng cứ rõ ràng thì ai mà tin được?"

Hôn sự của Lục hầu năm nào cũng bị đem ra bàn luận, mặc kệ thiên hạ đồn đoán ra sao, kết quả cuối cùng vẫn là hầu phu nhân chưa từng xuất hiện. Bởi vậy ai nấy đều chẳng mấy tin tưởng, chỉ coi như chuyện mua vui. Người ngồi giữa bị ép, đành hắng giọng, làm ra vẻ huyền bí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!