"Chuyện này vốn là ân oán giữa người xưa chúng ta, không liên quan đến Lục hầu. Ta chỉ muốn bàn với nàng."
Bên đường ven sông, Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, bất giác liếc nhìn Thiệu Bá Cử.
Thiệu Bá Cử xoay người, đưa mắt nhìn ra mặt nước. Lúc ấy trời vẫn còn vào ban sáng, ánh nắng nhạt như tấm lụa mỏng trải trên sông, dòng nước lững lờ trôi bèo, khiến đôi mắt hắn ta cũng như thấm thêm vài phần u sầu.
Đỗ Linh Tĩnh nghe hắn ta chậm rãi nói: "Ta không muốn sự việc lại nháo lớn. Bất luận là ta hay Hỗ Đình Lan, hay những người khác, thì được gì? Chẳng qua chỉ khiến thiên hạ nhìn thấy chúng ta tương tàn, nhân cơ hội mà dìm tất cả xuống nước mà thôi."
Hắn ta không chỉ rõ là chuyện gì.
Nàng đưa mắt nhìn người này, thấy Thiệu Bá Cử từ sóng nước lóng lánh thu hồi ánh nhìn, quay sang nàng.
"Ta biết Tĩnh Nương cũng đang tìm người. Phu quân nàng, Lục hầu, ắt hẳn cũng như thế. Nếu nàng có thể liên lạc được với người đó…"
Nói tới đây, hắn ta ngừng lại.
Đỗ Linh Tĩnh lập tức hiểu, người hắn ta nhắc tới chính là Hỗ gia đại ca, Hỗ Đình Lan.
Nàng nhớ Hỗ Đình Quân từng nói: Thiệu thị gia nghiệp to lớn, nhưng không dung được con cháu tam phòng tứ phòng. Tổ tông ân oán kéo dài đến đời Thiệu Bá Cử.
Cha hắn ta chỉ là con vợ lẽ, nghe đồn mẫu thân hắn ta vì tranh sủng mà làm chết đích mẫu, từ đó bị trưởng phòng đàn áp, chẳng dám ngẩng đầu trong tộc. Không ai giúp đỡ, ngày tháng vô cùng khổ sở. Thiệu Bá Cử đến tộc học cũng không thể vào, cha hắn ta đành bỏ tiền riêng mời tiên sinh, để hắn ta có thể đứng ngoài cửa sổ nghe giảng vài câu.
Đông giá rét, những đứa trẻ khác tụ tập quanh lò đọc sách, hắn ta chỉ có thể đứng ngoài cửa tuyết, tay run rẩy chép lại bài học, chờ tiên sinh ra xem qua.
Càng như vậy, hắn ta càng gắng sức, một mực muốn học thành tài.
Về sau, nhờ Đậu các lão phò tá, lại bởi cô mẫu từng hầu hạ Ân vương là đương kim Hoàng thượng bây giờ, lại thấy hắn ta thực sự hiếu học, nên đưa hắn ta đến thư viện ở kinh thành.
Thiệu thị trong tộc nghe vậy lại càng khinh thường, cha hắn ta càng bị chèn ép. Đến kinh thành, ngay cả áo mới cũng không có.
Năm ấy, Hỗ Đình Lan cho hắn ta mượn xiêm y, còn nhờ muội muội Hỗ Đình Quân may vá thêm hai bộ áo ấm, để hắn ta vượt qua mùa đông.
Thiệu Bá Cử nghèo đến mức chẳng có gì báo đáp. Năm sau, Hỗ thị huynh muội trở về Thương Châu, trên đường lại bị thổ phỉ bắt cóc, mỗi ngày giết một người để uy h**p quan phủ.
Đỗ Linh Tĩnh nhớ Hỗ Đình Quân kể lại, giọng vẫn run rẩy vì kinh sợ. Nhưng chính lần đó, Thiệu Bá Cử không biết bằng cách nào trà trộn vào ổ phỉ. Khi hắn ta toàn thân đẫm máu xuất hiện, nàng suýt không nhận ra. Chỉ có Hỗ Đình Lan lên tiếng hỏi: "Bá Cử?"
Đôi mắt hắn ta khi ấy sáng rực, bất chấp thương tích, chém đứt dây trói, cõng Hỗ Đình Quân không thể đứng vững, tay kéo chặt Hỗ Đình Lan, lao xuống núi.
Đêm đó hắn ta nói: "Ta rốt cuộc cũng trả được một chút ân tình cho hai huynh muội."
Từ đó, hai bên kết mệnh giao. Khi Hỗ Đình Quân xuất giá, Thiệu Bá Cử còn thêm sính lễ cho nàng ta nhiều hơn cả huynh trưởng, khiến Hỗ Đình Lan phật ý, song lại bị hắn ta ôi kéo cùng uống rượu đến say mèm…
Những hồi ức ấy như ánh nắng sớm rọi trên mặt nước: đẹp đẽ, nhưng chỉ cần sóng nổi, liền tan vỡ thành muôn mảnh.
Thiệu Bá Cử ngừng một thoáng, rồi tiếp:
"Nếu nàng có thể liên lạc được với người đó , xin thay ta mang lời."
Hắn ta hạ giọng: "Giữa ta và người, vốn không nên đến nước này. Chỉ cần chịu ra gặp ta, chúng ta có thể thẳng thắn giãi bày, cùng nghĩ cách dàn xếp. So với để kẻ khác lợi dụng mối quan hệ giữa người xưa, chẳng phải tốt hơn sao? Về phần những kẻ khác, ta sẽ không động đến. Y chẳng thể tin ta thêm một lần sao?"
Đỗ Linh Tĩnh thấy lời hắn ta mang theo mấy phần dao động, nhưng rồi lại thấy người này hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh.
Nàng không đáp, Thiệu Bá Cử lại gọi:
"Tĩnh Nương cũng mong sớm giải quyết mà. Nếu nàng gặp y, nhất định phải thay ta truyền lời."
Hắn ta tin tưởng nàng có thể gặp Hỗ gia huynh muội cùng những người mất tích khác.
Đỗ Linh Tĩnh suy nghĩ giây lát, gật đầu: "Được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!