Là có người nào muốn đến đây?
Lục Thận Như nhìn tân hôn thê tử, thấy nàng ánh mắt cũng không nhìn thẳng vào mình, cho nên chưa vội mở miệng, chỉ mặt mày điềm đạm ngồi xuống bên cạnh nàng.
Triệu chưởng quỹ thoạt nhìn khí tượng hầu phủ liền thầm tán thưởng, trong lòng nghĩ phải mau tới thỉnh an vị hầu gia tân lang này, nhưng không biết có cơ hội diện kiến hay chăng.
Đó chính là Vĩnh Định hầu! Nếu đặt vào ngày trước, hắn ta chỉ là kẻ sắp táng gia bại sản, khó có khả năng được hầu gia một lần.
Vậy mà hôm nay, hầu gia lại tới.
Hắn ta chỉ thấy nam nhân ấy vừa đến ngồi xuống bên người tiểu thư nhà mình, để hộp thuốc thảo dược sang một bên, rồi lập tức quay sang hỏi mình:
"Triệu chưởng quỹ?"
Triệu chưởng quỹ kinh ngạc. Vị Vĩnh Định hầu cao cao tại thượng, thế nhưng lại biết đến hắn ta!
Hắn ta vội vàng bước lên hành lễ. Đỗ Linh Tĩnh cũng lấy làm ngoài ý muốn khi thấy hầu gia nhận ra người này, khẽ chớp mắt nhìn qua.
Nam nhân kia liền nhạy bén bắt được ánh mắt nàng, thuận tiện giải thích: Đỗ thị Miên Lâu khắc bản sách cổ, truyền đọc thiên hạ, công lao Triệu chưởng quỹ chẳng phải nhỏ. "Ta cũng có nghe qua ít nhiều."
Triệu chưởng quỹ thụ sủng nhược kinh, vội tiến lên nói lời nịnh hót hầu gia, khiến Thu Lâm ở bên cạnh phải lén trợn mắt.
Lục Thận Như chẳng để tâm, chỉ thản nhiên hỏi:
"Ước chừng đi ngang qua Bảo Định rồi chứ? Bên ấy tình hình thế nào?"
Lời này trùng hợp giống như Đỗ Linh Tĩnh đã hỏi, hắn dừng lại một chút, rồi lại nhìn về phía Triệu chưởng quỹ:
"Trước mấy ngày, Trạm Minh có nhắc đến Tưởng gia Lục Lang cũng ở Bảo Định. Triệu chưởng quỹ có gặp qua không?"
Lời hắn hỏi ra mang ngữ khí tùy ý, như chợt nhớ đến liền thuận miệng nêu ra.
Nhưng mọi người vừa rồi quả thực có nhắc đến Tưởng gia Lục gia, chỉ là lúc nam nhân này xuất hiện thì vội đình chỉ.
Vừa mới dừng lại, nay lại bị hắn nhắc tới, câu chuyện liền tiếp diễn.
Ngay cả Đỗ Linh Tĩnh cũng thoáng kinh ngạc, lời ban nãy hắn rõ ràng chưa hề nghe thấy.
Triệu chưởng quỹ thì lại khó mà mở miệng.
Tam gia đã khuất, hầu gia nay vừa thành thân, hắn ta làm sao có thể đem chuyện Tưởng gia Lục gia muốn gặp tiểu thư mà nói ra?
Hắn ta chỉ nói là ngẫu nhiên gặp gỡ, còn chuyện đến kinh thành gặp mặt, hắn ta không khỏi đảo mắt nhìn về phía tiểu thư nhà mình.
Thấy nàng khẽ lắc đầu, hắn ta lập tức hiểu ý, bèn nói:
"Hồi hầu gia, chỉ là ngẫu nhiên chạm mặt Tưởng gia Lục gia, hỏi thăm một câu an khang liền cáo từ."
"Phải không?"
Nam nhân chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Lúc này Triệu chưởng quỹ mới thật sự cảm nhận được uy áp của vị hầu gia này. Chỉ giấu đi nửa câu, thế nhưng cũng khiến hắn ta khẩn trương đến mồ hôi thấm lưng.
May là tiểu thư kịp mở lời, khuyên hắn ta lui xuống nghỉ ngơi: "Ngươi một đường lại đây cũng đã mệt, đi thôi."
Triệu chưởng quỹ chẳng dám nấn ná, vội cáo lui. Người trong phòng cũng lần lượt lui xuống.
Trong phòng liền liền chìm trong không khí tĩnh lặng khó diễn tả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!