Dùng xong bữa tối, Lục Thận Như đi một chuyến đến ngoại thư phòng.
Đỗ Linh Tĩnh thấy Thu Lâm cau mày, lại nhìn hai tiểu nha hoàn trong phủ bận rộn ra vào thu dọn, nàng cũng chẳng biết nên làm gì.
Thu Lâm thấp giọng nói: "Hầu gia không chỉ chuẩn bị áo cưới cho cô nương, mà xiêm y bốn mùa cũng đã chỉnh tề đặt vào ngăn tủ hoa lê mộc. Tay nghề may vá trong hầu phủ thật sự lợi hại, không cần đo ni cũng có thể làm y phục vừa vặn, khiến chúng ta giống như thành vô dụng…"
Trong hầu phủ phồn hoa, lão thợ cả có mắt nghề lão luyện, chỉ nhìn thôi đã gần như chuẩn xác. Đỗ Linh Tĩnh cũng không lấy làm lạ, chỉ không ngờ bọn họ lại nhanh chóng như vậy, hôn sự vừa định ra chưa bao lâu, y phục đã chuẩn bị đủ cả, chỉ chờ nàng gả vào.
Vì là thánh chỉ tứ hôn, trước đó không ai ngờ nàng sẽ gả cho vị hầu gia kia. Ngay cả chính hắn cũng nói là thánh ý, khó lòng trái lệnh.
Thế nhưng trong lòng Đỗ Linh Tĩnh vẫn luôn dấy lên một loại cảm giác quái lạ, nói không nên lời.
Nàng nhất thời chẳng thể tỏ tường, cũng không muốn cùng Thu Lâm bàn thêm, chỉ cảm thấy từ đêm qua đến nay, cả ngày đầu óc rối loạn, hỗn độn chẳng yên. Nàng vốn không ưa cảm giác ấy, bèn gọi Thu Lâm lại.
"Giúp ta lấy một quyển sách trước kia còn chưa đọc xong lại đây."
Đọc sách để lắng lòng, giữ tâm tĩnh tại.
Thu Lâm nghe vậy liền cao hứng, bởi cô nương mỗi lần cầm sách đều giống như trở về dáng vẻ quen thuộc thường ngày. Nhưng vừa mang sách cùng chiếc đèn cũ vào, điểm lửa vài lần mà vẫn không được.
"Vẫn là không thắp sáng được sao?"
Đỗ Linh Tĩnh đưa tay cầm lấy, thử châm lửa một lần. Ngọn đèn như nể mặt nàng, bùng lên một đốm lửa nhỏ, song còn chưa kịp sáng rực thì đã vụt tắt.
Nàng lại thử thắp, nhưng dù thế nào cũng chẳng sáng lên nữa.
Đúng lúc ấy, hai tiểu nha hoàn của hầu phủ lui ra, trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng.
Thu Lâm thấy thần sắc cô nương chùng xuống, bèn đưa mắt tìm quanh, rồi cầm lấy một ngọn đèn do hầu phủ chuẩn bị, ngắm qua một lượt, liền khẽ nói:
"Cô nương xem, đèn này chính là tay nghề của vị lão sư phụ ở Tây An đó!"
Đây là loại đèn cho Tưởng Trúc Tu dành cả một ngày để đi theo vị sư phụ Tây An học tập cách làm.
Nhưng không phải đèn do chàng làm cho mình.
Đỗ Linh Tĩnh lặng thinh, cuối cùng lại thử châm lửa một lần nữa, song ngọn đèn cũ vẫn tắt ngấm, không sáng.
Người đi, đèn tắt.
Như chính nàng vậy, mới chỉ ba năm sau khi chàng rời đi, nàng đã phải gả cho kẻ khác.
Đầu mũi chua xót, Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhắm mắt lại.
Trong phòng, ánh đèn dầu lập loè u tối, Thu Lâm không đành lòng nhìn cô nương như thế, vội vàng lên tiếng:
"Cô nương đã quên sao? Trong nhà còn có mấy ngọn đèn trước kia Lục gia* (biểu đệ của Tưởng Trúc Tu) đưa tới. Khi Tam gia còn tại thế, cũng tự tay làm được không ít. Hay là để nô tỳ bảo Xương Bồ đi một chuyến, mang hết về đây cho cô nương!"
Nghe lời ấy, Đỗ Linh Tĩnh khẽ mở mắt.
Song nàng lại ngần ngừ một thoáng.
Những ngọn đèn này vốn chẳng dễ mang theo, vạn nhất bị hư hại dọc đường thì biết làm sao?
Nàng đang lặng lẽ suy nghĩ, chợt rèm cửa lay động, có người bước vào.
Trong ánh đèn lờ mờ, dáng người nam nhân vốn cao lớn tuấn dật, nay lại càng thêm hiên ngang bức người.
Hắn nhìn về phía các nàng, mở miệng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!