Chương 22: Đêm qua

Rèm trướng chẳng biết từ khi nào đã buông xuống, ánh sáng long phượng hỉ chúc rực rỡ bị che khuất hơn phân nửa, mờ ảo phản chiếu khắp phòng, khiến mọi vật đều trở nên nhạt nhoà.

Chỉ có hơi thở nóng bỏng, cùng sức nặng bàn tay đặt nơi thắt lưng là bị phóng đại đến tận cùng. Từ lòng bàn tay rắn chắc kia, một dòng nhiệt lạ lẫm men theo eo bụng lan thẳng đến sống lưng Đỗ Linh Tĩnh.

Thân thể nàng cứng đờ, không tự chủ mà run rẩy.

Nam nhân rõ ràng nhận ra, bàn tay ở thắt lưng ch*m r** v**t v*, tựa hồ muốn trấn an nàng. Nhưng sự mềm nhẹ kia không khiến nàng an ổn, ngược lại khiến bụng dưới căng thẳng hơn, từng hồi siết chặt.

Nàng sớm đã nghĩ, đêm nay khó lòng tránh thoát, chỉ có thể cắn răng mà chịu.

Cố gắng hít sâu, nàng ép mình phải khống chế sự run rẩy.

Dường như cảm nhận được nàng có chút buông lỏng, hắn cúi đầu, môi khẽ cọ qua thái dương nàng.

Nhưng ngay sau đó, vòng tay siết chặt, mạnh mẽ đè ép xuống. Ngoài cửa mưa gió rền vang, hắn như thể muốn phá cửa mà vào, khí thế bức bách không thể ngăn cản.

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc Đỗ Linh Tĩnh trống rỗng, toàn thân run lẩy bẩy, như rơi xuống hàn băng, máu huyết đông cứng, lạnh thấu tâm can.

Nam nhân khựng lại, thấp giọng gọi:

"Tuyền Tuyền?"

Tên gọi này đã bao lâu rồi chưa từng ai nhắc đến, vậy mà giờ lại vang lên từ miệng kẻ xa lạ trước mặt.

Đỗ Linh Tĩnh vẫn run rẩy, không cách nào kìm nén được.

Trong hỗn loạn, nàng mơ hồ hiểu được, đây là bản năng kháng cự từ tận sâu trong thân thể.

Kháng cự cuộc hôn nhân mù mờ này.

Kháng cự việc phải gả cho người ngoài Tam Lang.

Kháng cự cả vị hầu gia quyền thế, một mực cưỡng ép nàng.

Nhưng đến nước này, tên đã trên dây, cung đã phát ra, nàng còn có thể làm gì?

Trong ngực nàng dấy lên tuyệt vọng, chỉ cắn răng chịu đựng, mong giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Song, nam nhân bỗng dừng lại.

Trong màn trướng tối tăm, hắn khẽ thở dài.

Kế đó, hắn buông lỏng thân mình, kéo lấy chăn gấm dày, trùm kín nàng từ chân đến cổ.

Chăn gấm ôm trọn lấy thân thể run rẩy, ấm áp, kín kẽ, phảng phất lưu lại hơi thở của nắng mai.

Đỗ Linh Tĩnh vô thức vùi mặt vào, hít lấy hương vị quen thuộc ấy, trong lòng thoáng an ổn. Sự rùng mình cũng dần tan biến.

Nhưng cảnh tượng vừa rồi rốt cuộc vẫn để lại sự quẫn bách.

Nàng cúi đầu, thì thầm khẽ:

"Xin lỗi."

Có lẽ đã quấy nhiễu hứng thú của hắn. Song chuyện vợ chồng, sớm muộn gì cũng phải tiếp tục.

Nàng siết chặt bàn tay, cố gắng khiến mình bình tĩnh.

Nhưng hắn bất ngờ ôm cả người nàng lẫn chăn gấm, bế bổng lên, đặt xuống nơi cuối giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!