Kinh thành.
Đoàn cổ nhạc vang lên tưng bừng, lụa đỏ trải khắp phố phường.
Đội ngũ đón dâu từ Vĩnh Định hầu phủ mênh mông cuồn cuộn xuất phát từ Tích Khánh phường phía tây thành, vừa khởi hành liền làm cả thành đông náo động.
Người ngựa cờ phướn, kiệu hoa rực rỡ, theo đường phía bắc vòng quanh quá nửa hoàng thành rồi mới tiến về hướng Đỗ phủ, dọc đường đi gần như khiến nửa kinh thành đều đổ dồn ánh mắt nhìn theo.
Lục hầu bao năm qua, cứ thêm mỗi tuổi là thêm biết bao người ngóng trông, đoán già đoán non xem bao giờ thì nghênh thú hầu phu nhân nhập môn, nhưng năm nào cũng không thấy.
Năm nay, gần như chẳng hề có điềm báo trước, hầu phu nhân liền xuất hiện.
Thánh chỉ ban xuống ngày mười sáu tháng tám, tới mồng sáu tháng chín, hầu gia nghênh thú tân phu nhân nhập phủ.
Hôn sự huy hoàng, náo nhiệt chưa từng có, khắp thành đều tranh nhau chạy đến xem. Lại thêm hầu gia ra tay rộng rãi, ai tiến lên chúc một câu cát tường đều được ban thưởng, càng làm đóm đông chen chúc cười nói rộn ràng.
Chỉ là mặc cho ngoài kia nhộn nhịp đến đâu, bên phía Đỗ phủ Tây viện lại chìm trong một tầng yên lặng khó gọi tên.
Mây xám tầng tầng nặng trĩu, như thể sắp đổ mưa bất cứ lúc nào.
Quý phi nương nương đích thân phái cung cô tới, thay tân nương chải chuốt trang điểm.
Mái tóc đen vấn cao, cài mũ phượng tơ vàng, bên tóc mai điểm san hô chu thoa, tai đeo đôi hoa tai đông châu lấp lánh, trên cổ ngọc trắng nõn nà là dải ngọc dương chi nạm vàng do Hoàng hậu ban tặng. Dung nhan rực rỡ thoát tục, cả người như tiên tử trên chín tầng mây hạ phàm. Đến nỗi mấy vị cung cô vốn đã quen gặp mỹ nhân trong cung, giờ cũng không khỏi ngây người, nhiều lần ngoảnh nhìn.
Nhưng tân nương lại chỉ lặng lẽ ngó ra ngoài cửa sổ.
Một cung cô trang điểm không nhịn được hỏi:
"Nương tử nhìn gì vậy?"
Nàng thoáng ngẩn ra, rồi mới thấp giọng đáp:
"Trời bên ngoài e là sắp mưa."
Trang điểm cô cô cười nói:
"Ra cửa gặp nước chính là quý nhân. Ngay cả thần tiên cũng không thể không cho mưa rơi xuống kinh thành để thanh tẩy bụi đường, e sợ làm dơ hỉ phục của nương tử."
Nói rồi lại thấy tân nương thu hồi ánh mắt, thần sắc vẫn tĩnh lặng như nước, trên mặt chẳng hề lộ chút thẹn thùng hay ý mừng, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng:
"Phải không."
Nàng đáp lời khiến các vị cô cô liếc nhau một thoáng, đều ngầm thở dài.
Đêm qua, khi mọi người ở sương phòng Tây viện chuẩn bị đồ cưới cho hôm nay, không ngờ quay đầu lại liền gặp hầu gia.
Mọi người hoảng hốt, vội vàng có cô cô tiến lên nhắc nhở:
"Hầu gia sao lại tới đây? Trước ngày đại hôn, hầu gia cùng tân nương tử không thể gặp mặt."
Hầu gia thản nhiên đáp: "Bổn hầu chỉ muốn hỏi, nàng mấy ngày nay thế nào?"
Gia nhân đáp:"Cô nương sắp kết hôn, việc lớn dồn dập, ăn uống ít đi một chút."
Nghe vậy, hầu gia rũ mắt, khẽ nói:
"Ngày mai sẽ càng thêm bận rộn, hãy khuyên nàng ăn nhiều hơn đi."
Mọi người đồng thanh tuân lệnh, đang muốn thúc giục hầu gia sớm quay về, không ngờ hắn lại hỏi thêm một câu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!