Sáu tháng trước.
Bà ngày liền mưa lớn, cuốn trôi đi hết thảy cái nóng oi ả nơi kinh thành và vùng phụ cận. Nhật kỳ vừa bước sang tháng tám, khí tức mùa thu trong núi theo các mương máng mà tràn về, ào ạt đổ dồn xuống, lan khắp hai bên bờ ruộng.
Ngoài cửa điền trang, dưới bóng cây ngô đồng già, từng chùm quả vàng óng che kín mặt đất. Trận cuồng phong bão tố vừa qua, đại thụ lay động rũ sạch cành lá, bóng người nhẹ nhàng đắm mình trong gió thu tắm gội, tinh thần sảng khoái.
Đỗ Linh Tĩnh đứng trước cửa, hoàn cảnh của nàng so ra không thể sánh với cây ngô đồng kia, thứ mà phụ thân nàng năm ấy khi còn trẻ, đỗ Trạng Nguyên, đã tự tay trồng xuống.
Nàng bị trận mưa này níu lại ở kinh thành đã năm ngày. Trước mắt trời đã tạnh, song tính toán lại thời gian, muốn kịp trở về quê nhà Sơn Đông trước Trung thu thì không kịp nữa.
Nguyễn quản sự liền khuyên: "Cô nương từ Sơn Đông lên kinh nộp thư, nay mưa gió giữ chân, chi bằng ở lại đây qua Trung thu. Đúng lúc nhị lão gia cùng cả nhà đều ở kinh thành, cô nương qua đó cũng coi như đoàn viên toàn gia."
Đỗ Linh Tĩnh nghe vậy, trầm ngâm cân nhắc.
Mẫu thân nàng mất khi nàng mới năm tuổi. Phụ thân không tái giá, nàng từ nhỏ theo cha ngao du đây đó làm quan, sau mới nhập kinh thành, ở trong nhà cũ do tổ phụ lưu lại. Quan lộ của phụ thân ngày một thăng tiến, được tiên đế sủng ái, thường triệu vào hầu cận lúc lâm bệnh, sau lại càng đề bạt, trở thành Văn Uyên Các đại học sĩ.
Ba mươi sáu tuổi đã là các thần, dẫu xuất thân là Trạng Nguyên cũng coi như là ngoại lệ đầu tiên.
Chỉ tiếc tiên đế băng hà, chẳng bao lâu tân đế kế vị, tổ phụ cũng nối gót quy tiên. Đỗ Linh Tĩnh theo cha rời kinh về quê Thanh Châu, Sơn Đông để chịu tang giữ tròn đạo hiếu.
Nguyên lẽ phụ thân mãn tang ba năm sẽ trở lại kinh phục chức, nào ngờ trên đường hồi kinh, gặp phải lũ dữ bất ngờ…
Phụ thân mất trong tai nạn, năm đó nàng vừa đúng mười bảy.
Khi còn sống, phụ thân đã định hôn ước cho nàng cùng Tưởng Tam Lang. Nàng cùng Tam Lang lớn lên bên nhau, tình ý sớm sâu đậm, dĩ nhiên không nghĩ đến gả cho người khác. Nhưng Tam Lang thân thể yếu nhược, chưa kịp thành hôn đã yểu mệnh qua đời.
Năm ấy, nàng vừa tròn hai mươi.
Trước đó, thím Cố đã để ý, nói nàng không cha không mẹ, nay phu quân chưa thành cũng mất, e rằng chẳng phải tướng phúc lành.
Song Đỗ Linh Tĩnh vốn không để tâm. Có điều lần này lại vào tiết Trung thu, nàng đột ngột ghé cửa thăm hỏi, trong mắt người ngoài, chưa chắc đã được coi là chuyện đoàn viên hỉ sự.
Vì thế, nàng chỉ sai Nguyễn quản sự chuẩn bị lễ Trung thu, đến lúc đó mang tặng cho thúc phụ, thím cùng nhị muội và tiểu đệ, coi như có quà Trung thu.
"…Chỉ là nhiều năm không gặp đệ muội, không biết họ thích thứ gì. Còn thím ta, dạo này thế nào rồi?"
Thím nàng Cố phu nhân, năm ngoái ra ngoài chẳng may gặp tai nạn. May mắn giữ lại một mạng, nhưng thân thể trọng thương, phần lớn thời gian đều hôn mê, trí nhớ mơ hồ, không còn phong thái năm xưa, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng.
Nguyễn Cung liền sai người đến thôn trang hồi môn của Cố phu nhân ở kinh thành dò hỏi tình hình. Gã sai vặt đi một canh giờ mới quay lại, sắc mặt lại có phần kỳ lạ.
"Có chuyện gì vậy?" Đỗ Linh Tĩnh lập tức sai Nguyễn Cung gọi hắn ta vào đại sảnh.
Gã sai vặt tên Xương Bồ, ấp a ấp úng, chẳng biết mở miệng từ đâu.
Nguyễn Cung tiến lên đá hắn ta một cước, quát: "Ngươi nghe được gì thì nói hết ra, từ đầu đến cuối, không được giấu diếm!"
Xương Bồ ôm mông, lúc này mới chịu mở lời.
"Tiểu nhân đến nơi, nhị phu nhân bồi phòng thấy là tiểu nhân thì giật mình, ta liền đem chuyện chúng ta bị mưa vây ở nơi này nói ra, lại theo đúng phân phó của cô nương mà hỏi thăm tin tức."
"Bọn họ nói phủ đệ ở phường Thành Khánh bên kinh thành, nhị lão gia đang tu bổ, tạm thời chưa xong, phải đợi thêm vài tháng nữa. Nhị phu nhân vẫn như cũ, chỉ là hơn tháng trước mắc một trận bệnh nhỏ, nay càng thêm hư nhược, mỗi ngày đều phải dùng dược liệu quý để điều dưỡng. Nhị cô nương thì tiếp quản việc nội trợ trong nhà, ngày thường phải đến Cố gia học hỏi thêm, vô cùng bận rộn.
Tiểu gia đầu năm đã vào Bảo Định thư viện đọc sách, bình thường cũng chẳng có ở nhà."
Thu Lâm cau mày: "Như thế chẳng phải đều tốt sao? Sao ngươi lại một bộ dạng nghẹn như ăn phải hột táo, nuốt không trôi cũng chẳng phun ra được?"
Thu Lâm vừa hỏi xong, Xương Bồ lại càng tỏ ra ấp úng, mặt mũi đầy vẻ lạ lùng. Nguyễn Cung liền giơ chân đá mạnh một cái vào mông hắn ta: "Còn chuyện gì thì nói hết ra mau!"
Cú đá này khá nặng, Xương Bồ lảo đảo một cái, bèn không giấu giếm gì nữa, đem tất cả nói rõ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!