Cố phủ ở Hoàng Hoa phường.
Đỗ Nhuận Thanh chỉ cảm thấy tim mình đập dồn dập, tựa như trống trận nện vang.
"Nhưng… nhưng thánh chỉ đã ban xuống, há chẳng phải hôn sự thật sự đã định rồi sao?" tiểu cô nương chưa từng nghĩ đến loại khả năng này.
Vạn lão phu nhân liền nắm lấy tay nàng ta: "Ngươi đứa nhỏ này, chẳng lẽ quên bà ngoại là ai rồi ư?"
Đỗ Nhuận Thanh thất thần ngẩng nhìn.
Bà ngoại nàng ta, Vạn lão phu nhân, vốn được người đời xưng tụng là Nguyệt Lão của kinh thành.
Giờ phút này, vị "Nguyệt Lão" ấy đang dạy bảo ngoại tôn nữ của mình:
"Liên hôn giữa nhà quyền quý, vốn chẳng phải vì lưỡng tình tương duyệt, mà là để hai họ cùng vinh hiển. Thánh chỉ tứ hôn, trừ khi gả công chúa cho quận vương, mới ghi rõ họ tên. Còn lại, chỉ đề hai họ, mà không nêu đích danh ai. Rốt cuộc song phương ai thành hôn, còn tùy hai nhà bàn bạc."
Đỗ Nhuận Thanh vẫn còn do dự, khẽ nói: "Nhưng hầu gia… hầu gia vốn đã gật đầu với tỷ tỷ, cũng từng gặp tỷ tỷ rồi."
Vạn lão phu nhân mỉm cười, lắc đầu: "Ngươi quên lời hầu gia từng nói với ngươi sao? Hắn khen Đỗ gia có truyền thống thi thư lễ nghĩa, toàn môn thanh lưu, nên mới chịu giúp đỡ. Loại nhân vật như hầu gia, coi trọng đương nhiên là môn đình, đâu phải cá nhân? Chỉ là đại tỷ ngươi đúng lúc đến tuổi cập kê mà thôi. Nhưng ngươi nghĩ xem, hầu gia thật sự sẽ vừa ý nàng sao?"
Bà lại hỏi: "Ngươi nghĩ, đại tỷ ngươi có khí chất quý nữ dịu dàng, toàn tâm toàn ý hướng về hầu gia không? Hay là chỉ ương ngạnh, chẳng để ai vào mắt?"
Đỗ Nhuận Thanh khẽ lắc đầu. Bà ngoại lại nói tiếp:
"Ngươi mạnh hơn đại tỷ trăm phần. Nếu ngươi gả cho hầu gia, chỉ cần thường xuyên nhắc đến các lão bá phụ, ở trong sĩ lâm giúp đỡ thêm ít học trò nghèo, lâu dần trong kinh thành người ta chỉ nhớ ngươi là cháu gái của các vị đại nho, còn Đỗ Linh Tĩnh, con gái của Đỗ Trí Lễ, sớm đã bị quên lãng."
Thay thế sao?
Đỗ Nhuận Thanh thoáng hoảng hốt, nhìn ra bà ngoại trong lòng đã sớm có an bài.
"Còn về phía hầu gia, ngươi tuy đem lòng mến mộ, nhưng cũng chớ nghĩ tới chuyện độc chiếm. Xuất thân hèn kém như thị thiếp, hầu gia nạp thêm mấy người cũng chẳng hề chi. Ngược lại, như vậy mới càng tỏ ra ngươi rộng lượng."
Nạp thiếp… Trong lòng tiểu cô nương dâng lên một cảm giác khó tả, chẳng rõ là vị gì.
Vạn lão phu nhân thấy cháu gái ngẩn người, biết nàng ta tuổi còn nhỏ, chưa thể lĩnh hội nhiều. Bà ta không nói thêm nữa, chỉ ôn nhu ôm nàng ta vào lòng:
"Được rồi, chuyện sau này hãy để sau này bàn. Giờ việc cấp bách nhất là ngươi phải dưỡng cho thân thể khỏe mạnh. Chẳng phải ngươi sắp cập kê, còn sắp thành hôn sao? Chuyện nào quan trọng hơn thế? Đợi đến khi ngươi bình phục, cũng là lúc ngươi danh chính ngôn thuận trở thành hầu phu nhân."
*Cá nhân tui và cả tác giả (có vẻ) không hưởng ứng việc kết hôn khi hai bên nam nữ chưa thành niên. Trong truyện, nữ chính Đỗ Linh Tĩnh 20 tuổi, nam chính Lục Thận Như 25 tuổi nhưng Đỗ Nhuận Thanh nếu chưa qua tuổi cập kê thì gần như chưa đạt được 16 tuổi.
Dặn dò xong, Vạn lão phu nhân để nàng ta nghỉ ngơi, rồi đứng dậy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Đỗ Nhuận Thanh, hoảng hốt ngồi nơi mép giường.
Nàng ta thật sự sẽ gả cho hầu gia sao? Thật vậy chăng?
Nhưng… còn tỷ tỷ thì sao? Nàng có bằng lòng chấp nhận không?
Đỗ Linh Tĩnh rốt cuộc có thái độ thế nào, Vạn lão phu nhân cũng không vội. Trước hết, bà ta sai người mời con rể Đỗ Trí Kỳ tới.
Đỗ Trí Kỳ vốn không muốn bước chân ra khỏi cửa. Chỉ còn mấy ngày nữa là đến mồng sáu tháng sau đại hôn, điều ông ta sợ hãi nhất chính là chất nữ sơ suất một chút, lại gây cho mình thêm một nan đề nhức óc.
Ông ta chỉ nghĩ, cứ ở nhà nhìn chằm chằm chất nữ, rồi để nàng ngoan ngoãn lên kiệu hoa vào ngày ấy là xong.
Nhưng mà, hôn sự tốt như vậy, người khác cầu còn chẳng được, ông ta cùng chất nữ lại nháo loạn đến mức này, mong nhờ thơm lây cũng chẳng bấu víu nổi.
Đỗ gia nay đã thành thông gia với hầu phủ, một khi Tuệ Vương thất thế, thì Đỗ gia ắt là kẻ đầu tiên phải chịu họa.
Chỉ mấy ngày trôi qua, nơi khóe miệng ông ta đã mọc một không ít mụn nhiệt, nghĩ lại cảnh những ngày xưa làm quan nơi hẻo lánh, tuy chẳng được thăng chức, nhưng ít ra mỗi ngày còn thong dong uống trà làm thơ, tiêu dao nhàn tản...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!