Khi Đỗ Linh Tĩnh đến nơi, đại phu đang châm cứu, Nhị muội Đỗ Nhuận Thanh đã tỉnh lại.
Đỗ Trí Kỳ vội vã hỏi đại phu nguyên do, đại phu lại ngồi xuống bắt mạch cho tiểu cô nương.
Đỗ Linh Tĩnh thấy sắc mặt nhị muội khi xanh khi trắng, còn đại phu thì nói là bị nhiễm hàn khí, rồi lại liếc nhìn Đỗ Nhuận Thanh: "Cô nương tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ lại quá sâu nặng. Lo lắng quá mức thì dễ để tà khí xâm nhập, không tránh khỏi ngã bệnh."
Lời ấy khiến sắc mặt Đỗ Nhuận Thanh càng khó coi. Đỗ Trí Kỳ trước tiên sai người mời đại phu kê đơn thuốc, sau đó quay lại căn dặn nữ nhi:
"Ta thấy đại phu nói chẳng sai. Cũng tại ta quanh năm làm quan bên ngoài, không thể lo chu toàn việc trong nhà. Từ nay sẽ mượn thêm mấy quản sự hữu lực từ Cố gia đến giúp con san sẻ. Những việc trong phủ con cũng đừng để tâm nhiều quá, hãy bớt lo nghĩ đi."
Ông cho rằng con gái mình vì việc vặt trong nhà mà mệt nhọc, Đỗ Nhuận Thanh chỉ cúi đầu khẽ đáp "vâng" bằng giọng khàn khàn.
Nói xong, ông liền đi ra ngoài cùng đại phu thương nghị, trong phòng chỉ còn lại tỷ muội hai người cùng mấy nha hoàn hầu hạ.
Đỗ Linh Tĩnh khẽ hỏi muội muội vài câu xem tình hình thế nào, nhưng ngược lại Thu Lâm lại đưa mắt đánh giá khắp căn phòng.
Đây chính là Đông sương phòng của chính viện, nơi ngày trước Đỗ Linh Tĩnh từng ở khi còn theo cha ở kinh thành.
Trong phòng, những đồ gia cụ lớn vẫn được giữ lại, đều là đồ do Đại lão gia trước kia đặt thợ giỏi chế tác riêng cho cô nương. Với tuổi tác hiện giờ của nhị cô nương, sử dụng vẫn rất hợp. Nhưng cách bày trí chi tiết bên trong thì đã thay đổi hoàn toàn.
Tiểu thư vốn tính tình trầm tĩnh, thường dùng nhiều đồ sứ men trắng thanh nhã. Còn nhị cô nương hiển nhiên hợp với tuổi thiếu nữ mềm mại, nên trang trí toàn hoa điểu phấn sắc.
Nhìn cũng đẹp, Thu Lâm thầm nghĩ trong lòng.
Nào ngờ nàng ấy còn chưa nói gì, nhị cô nương đã cất lời:
"Nơi này vốn là sương phòng của tỷ tỷ, là ta đường đột chiếm lấy, lại còn thay đổi bày biện, mong tỷ tỷ đừng để tâm."
Giọng nàng ta nghẹn ngào, tựa hồ sắp khóc: "Tỷ tỷ sắp đến ngày đại hỉ, ta vốn không nên như thế. Nhưng hiện tại lại lâm bệnh, e rằng việc gì cũng lo liệu không xong, làm hỏng việc hỉ của tỷ tỷ, cũng làm mất…" nàng ta hơi ngập ngừng "…thể diện của hầu gia."
Đỗ Linh Tĩnh chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, lại nghe nàng ta cúi đầu nói tiếp:
"Ta không thể vì tỷ tỷ mà chia sẻ việc gì. Nương cũng cần tĩnh dưỡng, ngày mai ta sẽ đưa nương dọn ra ngoài, đến điền trang ở ngoại thành kinh thành tạm trú một thời gian. Mong tỷ tỷ chớ trách."
Khi nàng ta nói những lời ấy, vẫn luôn cúi gằm mặt. Nàng ta không thấy, nhưng Đỗ Linh Tĩnh thì nhìn rõ: đôi mắt nhị muội đã đỏ hoe, tròng mắt còn long lanh, giọng mũi nghẹn nặng, tựa hồ đang gắng gượng để không bật khóc.
Đỗ Linh Tĩnh không lập tức đáp lời, chỉ lặng lẽ ngắm muội muội vài lần, rồi mới chậm rãi mở miệng:
"Nhị muội quả thật nghĩ ngợi quá nhiều. Việc hôn nhân này vốn chẳng phải ta mong muốn, Lục hầu cũng không phải phu quân ta. Nếu theo ý ta, kỳ thật không thành thì càng hay. Bởi vậy chuyện thể diện vui mừng gì đó, ta vốn chẳng để tâm, nhị muội không cần bận lòng."
Nàng nói xong đã khiến muội muội ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Đỗ Linh Tĩnh lời nào cũng là thật tâm, nàng cũng để mặc muội muội nhìn mình lom lom.
Sau một lúc lâu, Đỗ Nhuận Thanh mới bừng tỉnh, vội vàng cúi đầu: "Tỷ tỷ nói phải."
Nàng ta thấy đại tỷ quả thật không chút để tâm đến đại hỉ sự, chỉ khuyên mình an tâm dưỡng bệnh, rồi dẫn Thu Lâm rời đi.
Nhưng ngay khi Đỗ Linh Tĩnh chủ tớ vừa đi, nha hoàn Nhược Tuyết liền không nhịn được nói:
"Đại cô nương thật là cổ quái. Thám hoa nối duyên, nàng lại chướng mắt; hầu gia nghênh thú, nàng cũng chẳng màng. Chẳng lẽ trong lòng đại cô nương vẫn chỉ có Tưởng Tam gia? Nhưng Tưởng Tam gia đã mất ba năm rồi…"
Nhược Tuyết lẩm bẩm khó tin, ngay cả Đỗ Nhuận Thanh cũng thoáng ngẩn người, chưa kịp nói gì.
Một lát sau, Nhược Tuyết lại hỏi: "Cô nương, vậy chúng ta thật sự muốn rời kinh, trả lại sương phòng này cho đại cô nương sao?"
Đỗ Nhuận Thanh vừa định mở miệng đáp, thì bên ngoài đã có tiểu nha hoàn đến truyền lời:
"Là ma ma quản sự bên người Vạn lão phu nhân tới. Lão phu nhân nghe nói cô nương sáng sớm phát sốt hôn mê, trong lòng đau xót, muốn mời cô nương đến Cố phủ ở tạm vài ngày."
Tại Hoàng Hoa phường, trong Cố phủ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!