"Ngải Diệp, vào đây rồi nói."
Trong phòng vọng ra thanh âm của Đỗ Linh Tĩnh. Nha hoàn Ngải Diệp vội vã nghe lệnh, bước nhanh qua cửa.
Hôm qua, Đỗ Linh Tĩnh đã sai Ngải Diệp đi dò hỏi tại kinh thành: vì sao Lục Thận Như đã ngoài hai mươi lăm tuổi mà vẫn chưa cưới vợ. Không ngờ, Ngải Diệp còn chưa kịp về bẩm báo thì hôm nay hắn lại tự mình đến cửa.
Đỗ Linh Tĩnh liền hỏi thẳng.
Đây chính là chỗ bất phàm nhất trên người vị hầu gia kia, nếu có thể tìm ra chân tướng, biết đâu nàng có thể nắm lấy một tia cơ hội.
Ngải Diệp bẩm lại:
"Hồi cô nương, trong kinh thành người hiếu kỳ chuyện này vô cùng nhiều. Chỉ cần nhắc đến Vĩnh Định hầu, ngoài việc hắn tay nắm trọng binh, nâng đỡ Tuệ Vương, địa vị ngang hàng với trọng thần quan văn, thì cũng chỉ còn lại việc này. Chỉ là nô tỳ đi một vòng dò hỏi, nhưng lý do truyền ra lại không thống nhất."
Đỗ Linh Tĩnh gật đầu, ra hiệu nàng ấy tiếp tục.
Ngải Diệp nói: "Cách nói được truyền nhiều nhất là Lục hầu vẫn luôn chờ đợi một người. Họ nói hắn chờ chính là thiên kim của Quốc cữu gia."
Mẫu thân của đương kim hoàng thượng mẫu thân mất sớm, khi người còn chưa chưa đăng cơ, Quốc cữu cùng Quốc cữu phu nhân đã hết lòng che chở. Đợi đến khi Hoàng thượng lên ngôi, liền phong Quốc cữu làm Tín Vân Hầu, đề nhậm chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, lại đặc phong Quốc cữu phu nhân làm Bảo Quốc phu nhân.
Phu thê Quốc cữu sinh được hai trai một gái. Trong đó nữ nhi này là thiên kim duy nhất của Tín Vân Hầu phủ, năm nay mới mười bốn, phải sang đầu xuân năm tới mới đến tuổi cập kê.
Lấy vinh sủng của Tín Vân Hầu phủ hiện nay, Lục hầu chờ đợi cũng không phải không có lý. Huống chi Bảo Quốc phu nhân vốn mang họ Lục, xuất thân từ Vĩnh Định hầu phủ, tuy là bàng chi, song cũng coi như có quan hệ cô cháu của Lục hầu.
Mối hôn sự này là chuyện được bàn tán nhiều nhất trên phố, bao năm qua cũng đều được nhắc đến.
Năm nay, không ít người còn đặt cược rằng thánh chỉ sẽ hạ ban, chỉ hôn cho hầu gia nghênh thú thiên kim Quốc cữu, chờ sang đầu xuân năm tới sẽ thành hôn.
Thế nhưng thánh chỉ mãi không xuống, những kẻ đánh cược đều trắng tay lỗ vốn.
Ngải Diệp thưa: "Lời đồn hầu gia đang chờ đợi thiên kim Quốc cữu, quả thực chiếm hơn phân nửa."
Nàng ấy khẽ liếc về phía tiểu thư đang ngồi trên cao: "Có điều, hiện giờ mà nói chuyện này, chi bằng bảo rằng bao năm nay hầu gia vẫn chưa thành thân, kỳ thật… là đang chờ cô nương vậy."
Đỗ Linh Tĩnh khẽ nhíu mày.
"Lời đồn vô căn cứ."
Ngải Diệp vội vàng đổi sang lời đồn khác: "Trừ việc ấy ra, bàn tán nhiều nhất vẫn là tin đồn về công chúa Thát Đát. Có kẻ nói hầu gia từng cùng một công chúa Thát Đát có nhân duyên tiền định, cũng có kẻ nói là một quý nữ trong bộ lạc, thân phận bất đồng nên không thể nghênh thú. Nhưng cũng có người đồn rằng vị Thát Đát quý nữ kia vốn chỉ là ca cơ của Băng Châu lầu, mà Băng Châu lầu lại nằm gần phường Tích Khánh, cách hầu phủ không xa, hầu gia vốn cũng là khách quen nơi ấy."
Đỗ Linh Tĩnh nghe xong khẽ nhíu mày: "Chỉ có vậy thôi ư?"
Ngải Diệp lại thưa: "Kỳ thật còn có một lời đồn khác…"
Nàng ấy có chút khó mở miệng, nhưng rốt cuộc vẫn nói: "Có người bảo hầu gia năm xưa nơi biên quan từng bị thương, nên mãi không cưới vợ, chỉ sợ là… không thể gần gũi nữ nhân."
Lời còn chưa dứt, Đỗ Linh Tĩnh chưa kịp phản ứng, thì Thu Lâm bên cạnh đã trừng to mắt:
"Thật vậy sao?!"
Rồi quay sang thì thầm với cô nương: "Nếu lời đồn là thật, vậy cũng chẳng phải không thể nghiệm chứng…"
Đỗ Linh Tĩnh liếc nàng ấy một cái đầy ý cảnh cáo.
Ngải Diệp cũng vội nói: "Nhưng mấy lời này không có mấy ai tin tưởng, ai nấy đều thấy hầu gia một thân oai hùng hiên ngang, hẳn không thể như vậy được."
Quả thật là vậy. Đỗ Linh Tĩnh nhớ tới dung mạo kia của vị hầu gia, cảm thấy lời đồn ngoài phố nghe đều thái quá, như chuyện bảo hắn đang chờ nàng vậy, toàn là điều khó tin.
Chỉ là, Ngải Diệp dường như còn điều ngập ngừng, bị Thu Lâm thúc giục, nàng ấy mới nói tiếp:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!