Đỗ Linh Tĩnh sững sờ tại chỗ.
Nàng thật không hiểu vị hầu gia này, làm sao có thể nói ra những lời như vậy?
Là co được dãn được mới là trượng phu, hay là do nơi cung đình quyền lợi đổi thay, nên miệng lưỡi quen bôi son trát phấn, muốn nói thế nào thì nói?
Đỗ Linh Tĩnh ngẫm, chỉ thấy hắn hẳn là loại người sau. Đến nỗi hắn nhắc đến cái gọi "vừa gặp đã thương" nơi Chẩm Nguyệt Lâu, tựa như cũng không phải lời thật.
Nhưng nếu cưới nàng, rốt cuộc hắn muốn đạt được điều gì?
Nàng im lặng không động, lại thấy nam nhân từ trong lòng ngực lấy ra một vật, nâng niu trong tay như trân bảo.
Đỗ Linh Tĩnh liếc mắt nhìn, hóa ra chỉ là một chiếc chìa khóa.
Hắn mở miệng:
"Lục mỗ có dựng một tòa thư viện tại kinh thành, cao rộng thông suốt, so với Miên Lâu trong nhà nương tử còn to lớn thâm sâu hơn mấy lần, bên trong có hơn mười vạn quyển thư. Người ta đều nói có thể sánh ngang Văn Lan Các của hoàng gia, hoàn toàn không phải là nói chơi. Tòa lâu này khởi công đã nhiều năm, vừa mới hoàn thành nửa năm trước."
Hắn vươn tay, đem chiếc chìa khóa kia đưa tới trước mặt nàng.
Chìa khóa bằng đồng thau óng ánh, đỉnh khắc hình tòa lâu cao ngất, tinh xảo vô cùng.
Đỗ Linh Tĩnh đã sớm nghe qua, tòa thư lâu của Lục thị này vốn mượn thợ thủ công trong cung do Công Bộ quản lý, từ khi Lục Thận Như hồi kinh từ biên quan Tây Bắc đến nay, phải mất sáu năm xây dựng mới hoàn thành.
Nàng từng cùng Tam Lang cảm thán, nói Lục thị tài lực hùng hậu, có thể xây được lâu các nguy nga đến vậy; đáng tiếc Đỗ gia chỉ có thể miễn cưỡng duy trì Miên Lâu, giữ cho tàng thư không tiêu tan thất lạc, chứ nào dám mơ tưởng khởi dựng tòa cao lầu như thế.
Lúc đó Tam Lang chỉ mỉm cười, chẳng nói một lời.
Nay, chiếc chìa khóa Thư lâu kia, hắn lại cứ thế đưa đến trước mặt nàng.
"Tòa lâu này, Lục mỗ vẫn chưa biết nên đặt tên gì. Lần này, kính thỉnh nương tử nhận lấy, kể từ nay nó là của nàng, do nàng đặt tên."
Ánh sáng chiếu xuống chìa khóa bằng đồng lấp lánh, khiến Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngẩn ngơ.
Nàng từng mong muốn có một tàng thư các cao vợi như thế, nhưng không phải bằng cách này.
Nàng khẽ lắc đầu.
"Vật ấy quá mức quý trọng, Đỗ Linh Tĩnh thật không dám nhận."
Nàng không cần.
Sắc mặt nàng bỗng căng thẳng, lại nghiêng đầu né tránh, tựa hồ vật kia chẳng phải chìa khóa Thư lâu, mà như một món đồ ô uế không thể dính vào, đến cả chạm khẽ một chút nàng cũng chẳng muốn.
Lục Thận Như mím môi, rồi bỗng bước lên nửa bước.
Thư phòng vốn đã nhỏ hẹp, nay lại càng thêm chật chội, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chưa đến nửa bước.
Đỗ Linh Tĩnh toan lùi về sau, nhưng phía sau toàn là bàn ghế, không còn chỗ thoái lui.
Hơi thở nam nhân phảng phất bên tai, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy. Đỗ Linh Tĩnh chưa từng quen ở gần người khác như vậy, tim bất giác đập gấp gáp.
Nàng âm thầm siết chặt nắm tay, rồi ngẩng đầu đối diện hắn.
Đôi mắt hắn thăm thẳm như mực, trong sâu thẳm ẩn chứa ý vị chẳng thể hòa tan.
Nàng lúng túng, chỉ có thể lặp lại một lần nữa: "Chìa khóa này quá mức quý trọng, thỉnh Hầu gia thu hồi..."
Lời chưa dứt, nam nhân đã cúi người, đem chìa khóa buộc vào bên hông nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!