Chương 11: Không Biết

Sau khi thánh chỉ giáng xuống Đỗ phủ, bất luận là tiền viện, chính viện hay Tây trắc viện, đều tĩnh lặng tựa như đêm tối mịt mờ.

Gió cuối thu mang hàn ý từ ngoài cửa thổi vào, quấy động mùi hương trầm trong phòng, đồng thời cũng lật giở tập bản thảo cũ kỹ trong tay Đỗ Linh Tĩnh, di vật phụ thân năm xưa dốc lòng ghi chép để lại.

Những dòng chữ chi chít làm mắt nàng cay cay, giờ phút này bị cơn gió cắt ngang, nàng bèn nhắm mắt lại.

Ngày ấy thánh chỉ tứ hôn tựa sấm sét giữa trời quang.

Không chỉ riêng nàng hoàn toàn bất ngờ, mà cả kinh thành cũng chấn động.

Mối hôn sự này dường như không hề có dấu hiệu báo trước nào, chẳng ai ngờ Đỗ gia vốn muốn liên hôn cùng Thiệu thị, lại bất ngờ trở thành thông gia với Hầu phủ.

Thế nhưng, trong cái "không hề báo trước" ấy, tựa hồ vẫn ẩn giấu đôi chút linh cảm khó nói thành lời.

Hôm đó, tại Chẩm Nguyệt Lâu, khách nhân đều lấy làm lạ vì sao Lục hầu lại cùng Thiệu Bá Cử đồng thời xuất hiện. Không ai rõ hắn đến gặp người nào, nhưng nàng lại ở chỗ thang lầu hẻo lánh mà chạm mặt vị hầu gia kia.

Bàn tay đỡ lấy bên hông nàng, cùng lời nói mơ hồ mang theo thân mật...

Đỗ Linh Tĩnh tự nhủ mình vốn không quen biết Lục hầu. Nhưng vị hầu gia kia, liệu có phải đã nhận ra nàng?

Ý niệm vừa thoáng qua, tim nàng chợt đập mạnh một nhịp.

Nếu thật là vậy, thì đạo thánh chỉ liên hôn này cũng có thể xem như có lời giải thích.

Thiệu Bá Cử muốn cưới nàng, việc hôn nhân chưa thành đã gây xôn xao dư luận. Lục Thận Như tất nhiên cũng nghe thấy, hắn muốn cùng Thiệu thị tranh đoạt, đồng thời lợi dụng nàng, muốn mượn thanh danh Đỗ gia để lôi kéo văn thần cho Tuệ Vương.

Tập bản thảo trong tay nàng tỏa ra mùi cũ kỹ của sách vở, trong từng hàng chữ nhỏ bé như ma chú, che giấu biết bao gió tanh mưa máu chốn triều đình.

Từ thuở khai quốc đến nay, văn thần cùng võ tướng luôn bài xích nhau, dẫn tới không ít phân tranh. Văn thần cho rằng võ tướng nắm binh quyền quá nặng, uy h**p hoàng quyền triều đình; mà võ tướng lại mắng văn thần quấy nhiễu thị phi, hãm hại công thần lương tướng.

Tranh chấp giữa văn và võ trải qua nhiều triều đại không những chẳng chấm dứt, mà ngược lại tai họa ùn ùn không ngừng kéo đến.

Năm nàng mười một tuổi, phụ thân hẵng còn chưa làm quan, tiên đế vẫn còn tại vị, Vĩnh Định hầu phủ Lục thị lại vì văn thần cùng võ tướng giằng co mà suýt nữa gặp nạn diệt môn.

Năm ấy, lấy Vĩnh Định hầu phủ Lục thị làm chủ soái Vĩnh Định quân, xuất chinh Ninh Hạ, đối chiến cùng ba vạn đại quân Thát Đát, không ngờ lâm vào hiểm cảnh, quá nửa quân sĩ bị vây khốn trong đất Thát Đát. Lục thị cầu khẩn triều đình lập tức phái binh cứu viện, nhưng triều đình lại đồng thời nhận được thư nghị hòa từ Thát Đát.

Trong triều, hầu hết văn thần đều chủ trương nghị hòa, cho rằng dẫu có tổn thất binh lực tạm thời, vẫn có thể đổi lấy mười năm, thậm chí mấy chục năm thái bình nơi biên cương. Song các võ tướng thì cực lực phản đối, cho rằng Vĩnh Định quân đang sinh tử không rõ, nếu lúc này bỏ mặc, nghị hòa với Thát Đát, thì Lục thị chỉ có con đường chết, mà từ nay về sau sẽ chẳng còn ai có thể ngăn chặn được Thát Đát ngoài biên ải.

Văn võ lập tức chia phe công kích lẫn nhau, tiên đế do dự, khó lòng quyết định.

Đỗ Linh Tĩnh còn nhớ, năm ấy phụ thân luân phiên dâng sớ, khẩn cầu tiên đế sớm quyết đoán. Phụ thân tuy là văn thần, nhưng lại đồng quan điểm cùng hàng võ tướng, chủ trương lập tức phái binh cứu viện Vĩnh Định quân, rồi sau hẵng nghị hòa cũng chưa muộn.

Việc ấy giằng co hơn một tháng, cuối cùng tiên đế cắn răng vượt qua áp lực phe nghị hòa, điều động quân tinh nhuệ xuất chinh cứu viện.

Nhưng trước khi cứu viện kịp đến, Vĩnh Định quân đã tự mở đường máu mà thoát về.

Chỉ là con đường máu ấy quá đỗi thảm khốc, cứu viện đến nơi thì đã muộn. Một nhà Vĩnh Định hầu phủ Lục thị, trừ vị chủ soái là lão hầu gia còn sống, thì những tướng lãnh trai tráng, con cháu phần lớn đều táng thân. Khi đó, phụ thân của Lục Thận Như, thế tử Vĩnh Định hầu, đã trúng mười sáu mũi tên, vùi thây nơi sa mạc nhuộm đỏ máu.

Lão hầu gia tuy giữ lại được một mạng, nhưng vì trọng thương chẳng thể trở lại chiến trường, chỉ có thể nhờ vào sự chống đỡ của đứa cháu trưởng là Lục Thận Như, mới mười ba tuổi, gánh vác trọng trách của Vĩnh Định quân. Nhưng chưa kịp đợi hắn trưởng thành, lão hầu gia cũng không thể cầm cự, buông tay mà ra đi.

May thay, vị thiếu niên quân hầu này không làm nhục sứ mệnh trong đan thư thiết khoán*, gánh vác toàn bộ Vĩnh Định hầu phủ, toàn bộ Vĩnh Định quân Tây Bắc, cũng đồng thời gánh trên vai trọng trách giữ gìn toàn bộ biên quan của vương triều chống lại Thát Đát.

*Đan thư thiết khoán là một chế độ đặc thù trong lịch sử Trung Hoa. Khi hoàng đế ban cho công thần hoặc đại tướng, trên đó thường ghi rõ công lao và lời hứa với triều đình.

Chỉ là, sau một phen huyết tẩy ấy, Vĩnh Định hầu phủ Lục thị cũng chẳng thể nào chung đường với văn thần trong triều, đặc biệt là đám văn thần năm đó ra sức chủ hòa, lại còn nâng chén ca tụng...

Hai phái cứ thế công kích lẫn nhau, Hoàng thượng há có thể không bận lòng?

Đỗ Linh Tĩnh nghĩ, so với việc hoài nghi rằng Lục hầu sớm đã nhận thức nàng, hoặc ẩn tàng mưu đồ nào khác, chẳng bằng nói tình huống kỳ quái lần này, rất có khả năng bắt nguồn từ trong cung, với dụng ý điều hòa giữa văn thần và võ tướng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!