Quận chúa Ngũ Gia, người từng thề sống chết không chịu rời đi, vậy mà sau khi trở về lại lập tức sai gia nhân thu xếp hành lý.
Đỗ Linh Tĩnh còn cố giữ nàng ấy lại:
"Quận chúa không ở thêm vài ngày nữa sao? Ta còn nói với Đình Quân, bảo vài ngày nữa dẫn Tiểu La sang phủ chơi."
Nàng mở lời níu giữ, thế tử chỉ mỉm cười không nói gì, duy chỉ có Ngũ Gia là ngại ngùng nhất, liên tục hắng giọng:
"Đợi hai hôm nữa cao nhân tới, ta sẽ quay lại."
Nàng ấy bất ngờ nhắc đến "cao nhân", khiến Ngụy Tông liếc mắt nhìn nàng:
"Quận chúa, là vị cao nhân nào vậy?"
Đỗ Linh Tĩnh lập tức mím môi nén cười, còn Ngũ Gia thì càng ngượng ngập, khó nói nên lời. Việc mâu thuẫn chưa phân rõ giữa nàng ấy và phò mã mà phải nhờ người ngoài chỉ điểm, thật sự khiến nàng ấy khó mở miệng.
Nàng ấy chỉ đáp qua loa: "Đó là khuê danh của người ta thôi, thế tử đừng hỏi nữa."
Thế tử chưa từng nghe nữ tử nào có khuê danh là "Cao Nhân", nhưng thấy nàng ấy không muốn nói thì cũng không hỏi thêm, chỉ cười phụ họa với quận chúa:
"Cái tên hay đấy."
Đỗ Linh Tĩnh đưa tay che miệng mới không bật cười thành tiếng. Thế tử đúng là giỏi dỗ người.
Thế rồi nàng không cố giữ nữa, chỉ khi tiễn hai người ra cửa, nàng mới hạ giọng hỏi Ngũ Gia một câu:
"Chuyện thế tử cùng ngươi du sơn ngoạn thủy...?"
Sau bao vòng quanh co, Ngũ Gia suýt chút nữa đã quên mất chuyện này.
Tại phủ Trung Khánh bá, khi màn đêm buông xuống, Ngũ Gia lại vô thức cảm thấy căng thẳng, đặc biệt là khi thế tử đã tắm rửa xong, trên người còn vương hơi nước, chậm rãi bước về phía phòng ngủ.
"Thế tử lại cười gì vậy?"
Ánh mắt y dừng trên chiếc khăn tay nàng ấy đang vô thức xoắn trong tay. Ngũ Gia cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện trên chiếc khăn ấy thêu đầy bướm bay rực rỡ.
"Thế tử thật coi ta là hồ điệp tinh sao?" Sự căng thẳng vẫn đè nặng trong lòng nàng ấy từ sau khi đêm xuống, bỗng chốc cũng dịu đi đôi phần.
Nam nhân kia lại càng cười sâu hơn, rồi từng bước đi về phía nàng ấy, nhẹ giọng nói:
"Dù là bướm đi nữa, đến đêm cũng nên dừng cánh nghỉ ngơi."
Lời vừa dứt, y vươn tay về phía nàng ấy.
Ý là gì vậy?
Trước nay y chưa từng chủ động như thế, nhưng chẳng hiểu sao, Ngũ Gia lại có thể mơ hồ đoán được.
Y muốn bế nàng ấy lên, đưa vào trong màn trướng.
Mặt nàng ấy bỗng đỏ bừng, tim đập hỗn loạn, nhưng nàng ấy không hề từ chối. Dù chẳng dám ngẩng đầu nhìn đối phương, nàng ấy vẫn đặt tay mình lên tay y.
Y vững vàng ôm nàng lên, từ người y còn phảng phất hơi nước sau khi tắm, hơi ấm từ lồng ngực cũng theo đó ùa về phía nàng.
Ngũ Gia trong khoảnh khắc ấy lại bắt đầu hối hận — không lẽ ý người này thật sự là chuyện đó, mà nàng ấy vừa rồi lại xem như đã đồng ý rồi sao?
Ngay khi nàng ấy đang dần căng thẳng trở lại, y bỗng nhẹ giọng hỏi một câu…
"Phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!