Giọt lệ nóng hổi rơi xuống.
Qua tấm bình phong, Ngũ Gia vẫn nhìn về phía người kia ở bên ngoài.
Thế tử là người như vậy, từ sớm đã nhận ra nàng ấy, biết bao chuyện tường tận, vậy mà chưa từng hé ra nửa câu. Y khiến nàng ấy ngỡ rằng y hoàn toàn không nhận ra mình, thậm chí còn hiểu vì sao y lại cầu hôn mình, khiến nàng ấy vô cùng lo lắng…
Nghĩ tới đó, Ngũ Gia đột nhiên sinh lòng giận dữ với người này, tức đến mức quay người đi, chẳng biết sao vô ý va phải ghế tựa ở góc tường, phát ra một tiếng "cộp" vang dội.
Âm thanh vang lên.
Thế tử vốn không nên biết nàng ấy đang ở bên trong, nhưng một khi có tiếng động, y sao lại không đoán ra được?
Ngũ Gia cúi đầu bất lực.
Qua tấm bình phong, Đỗ Linh Tĩnh quả nhiên nhìn về phía ghế ngồi, ánh mắt dừng lại trên bình phong.
Ánh mắt của Thế tử, chỉ cần vô tình lướt qua bình phong đôi ba lần, Đỗ Linh Tĩnh cũng đã hiểu, trong lòng nghĩ bọn họ hẳn nên nói chuyện riêng.
Nàng bèn khẽ cười, hướng về phía y mà nói: "Thế tử cứ thong thả mà tỉnh rượu, ta cáo từ trước."
Ngụy Tông đứng dậy tiễn nàng, "Phu nhân đi thong thả."
Đỗ Linh Tĩnh rời đi, phòng riêng lập tức vắng tanh.
Một chút xao động sau tấm bình phong cũng đã sớm tan biến, nhưng Thế tử vẫn nhìn về phía bình phong, như thể lơ đãng mà cất lời hỏi một câu.
"Là ta say rồi sao? Sao ta lại nghe thấy quận chúa đã quay về rồi?"
Giọng nói vừa dứt, phía sau bình phong đã có người khẽ đáp một tiếng:
"Ngươi say rồi, ta vẫn chưa về!"
Lời này vừa thốt ra, Ngụy Tông đã không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Ngũ Gia đứng sau bình phong, qua khe hở nhìn thấy y khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ rốt cuộc người này mỗi ngày đều nhìn nàng ấy cười là vì điều gì.
Nàng ấy rất đáng cười sao?
Thế nhưng y lại nối tiếp lời nàng: "Vậy nàng là ai?"
Nàng ấy đã chẳng chịu thừa nhận mình là quận chúa, vậy thì là ai đây?
Ngũ Gia khẽ "hừ" một tiếng, từ trong màn trướng cất giọng, mở miệng đáp: "Là Linh Hồ Điệp!"
Ánh mắt y, xuyên qua bụi hoa mà nhìn thấy con bướm ấy. Tinh linh của hoa cỏ – hồ điệp.
Người đàn ông kia lại không nhịn nổi, bật cười trầm thấp.
Lần này ngay cả Ngũ Gia cũng không kìm được nữa, khẽ hừ một tiếng rồi kéo tấm bình phong ra, bước từ phía sau đi ra.
Hôm nay nàng ấy khoác trên người chiếc váy dài đỏ thẫm thêu trăm con hồ điệp, y phục khiến nàng ấy càng thêm rực rỡ và nổi bật. Nàng ấy đứng trước tấm bình phong hoa lệ, vừa vặn giống như một con bướm từ sau bình phong bay ra.
Ánh mắt của Ngụy Tông dừng lại trên người nàng ấy.
Y bình thản và chậm rãi, không vội không hoảng, nhưng lần này, Ngũ Gia lại cảm thấy ánh nhìn đối phương phóng tới như nhiễm một tầng men rượu nồng đượm, ẩn giấu trong đó là ngọn lửa đang cháy rực thiêu đốt lấy mình.
Bị ánh nhìn kia thiêu đốt tới mức nóng ran, nàng ấy không muốn để người này cứ nhìn mình như thế nữa. Nhưng y lại cố tình không dời mắt, còn khẽ nhếch mày mỉm cười, nàng ấy bèn bước lên phía trước, dâng một chén trà lớn cho y.
"Thế tử, xin hãy tỉnh rượu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!