Trời chưa sáng, Hầu gia giẫm tuyết ra đi, sính mã lăn bánh rời kinh thành.
Hầu gia lưu Sùng An lại, chỉ dặn một việc.
Khi ấy, ánh mắt nam nhân dừng nơi khung cửa sổ chính viện còn chưa hé mở.
"Ba ngày ta không có ở phủ, ngươi chớ để phu nhân rời kinh."
Sùng An kinh hãi, ngẩng đầu nhìn về phía Hầu gia. Chỉ nghe Hầu gia nói tiếp:
"Nếu ngươi không ngăn được nàng…"
Sùng An lập tức quỳ sụp xuống, thề son sắt: "Hầu gia yên tâm, thuộc hạ nhất định giữ phu nhân ở lại trong kinh thành!"
Nhưng Hầu gia chỉ lắc đầu.
Dưới mái hiên tối tăm, ánh đèn lay động, trong gió đông giá buốt càng thêm ảm đạm, sắc lửa chập chờn phản chiếu ra một mảnh trắng bệch. Hầu gia ánh mắt vẫn dừng mãi nơi cửa sổ trước viện của phu nhân.
"Nàng một khi đã quyết chímột hai muốn rời đi, ngươi có muốn cũng ngăn không được."
Ngọn đèn trong phòng bị gió lay, "kẽo kẹt" nghiêng ngả, ánh lửa chập chờn thoắt sáng thoắt tắt, soi vào đôi mắt hầu gia, cũng theo đó mà ảm đạm mấy phần.
Chợt, thần quang trong mắt hắn lại ngưng tụ:
"Một khi phát hiện phu nhân mất tích, lập tức bẩm báo cho ta, chớ chậm trễ một khắc!"
Hầu gia đi rồi. Sùng An chưa kịp ăn cơm đã gác thẳng ngoài chính viện, không dám rời nửa bước.
Nhưng phu nhân vẫn như thường lệ:
Dậy sớm, rửa mặt, dùng cơm. Đại nha hoàn Thu Lâm theo hầu, nấu trà trong trúc viện sau nhà, còn phu nhân khoác áo choàng dày, ngồi đọc sách nửa canh giờ, chỉ khi bị gió lạnh và mưa phùn quấy nhiễu mới quay về. Thu Lâm lúc ấy sẽ sai người đổi sang tây sương phòng, vốn được làm thư phòng cho phu nhân, rồi điểm hương, hỏi phu nhân có muốn qua đó hay không……
Sùng An đứng gác ngoài cổng viên dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Nghe thấy phu nhân không mấy hưởng ứng lời của Thu Lâm, ngược lại cân nhắc nói: "Mấy ngày nay không ra ngoài, chi bằng kêu người đóng xe, đi dạo một vòng?"
Lòng Sùng An cả kinh.
Nào ngờ phu nhân lại khẽ cất một câu, lời nói theo gió từ trong đình viện phiêu đãng truyền đến:
"Đi mời An thị vệ theo cùng, nói với hắn ta một tiếng."
Sùng An chẳng cần ai gọi, đã vội vã bước nhanh đến trước mặt phu nhân, khom người thưa:
"Phu nhân muốn ra ngoài ạ? Là định đi đâu? Thuộc hạ sẽ chuẩn bị xe."
Chẳng lẽ… đúng như Hầu gia đã liệu, phu nhân định rời kinh?
Tim hắn ta như treo lơ lửng, chợt nghe Thu Lâm nói: "Phu nhân chỉ muốn đến mấy hiệu sách ở Trùng Gia phường mà thôi."
Trùng Gia phường ở gần Yên Ổn môn phía đông bắc kinh thành, trong phường có Quốc Tử Giám ngự trấn, vốn là chỗ văn nhân mặc khách tụ hội. Các hiệu sách nơi ấy tụ tập văn chương khắp thiên hạ, những tác phẩm mà nơi khác dăm ba năm chưa chắc có, thì ở Trùng Gia phường đều sớm xuất hiện.
Phu nhân vốn là người yêu chữ nghĩa, chẳng giống với cả phủ Vĩnh Định hầu đều là xuất thân võ tướng. Đây cũng là lời hầu gia từng nói qua. Mà phu nhân lần này cũng chẳng phải muốn ra khỏi thành, nên Sùng An khó lòng trực tiếp ngăn trở, chỉ đành do dự khuyên thử.
"Hầu gia từng căn dặn, gần đây có bọn mao tặc lẻn vào kinh, Ngũ Thành Binh Mã Tư đang ráo riết truy bắt, trong thành hơi hỗn loạn. Phu nhân ngài xem…"
Hắn ta nhắc tới Hầu gia, còn cố tình quan sát nét mặt phu nhân.
Phu nhân chỉ khẽ cười: "Bồi phòng đều bận sự vự ngoài phủ, bên ta chỉ còn mấy nha hoàn, chẳng có ai nữa. Như vậy đi, An thị vệ cứ điều thêm hai ba người theo xe, đi sớm về sớm là được."
Không hề nhắc tới Hầu gia nửa chữ, trái lại còn muốn mượn người của hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!