Trong suy nghĩ cô đã thấp thoáng đoán được ý nghĩa câu nói của anh, nhưng suy đoán thì cần sự xác thực. Cô cất giọng cẩn trọng hỏi anh:
- Sao anh lại nói như vậy ?
Anh biết rằng cô chưa hiểu rõ điều anh vừa nói, anh nhẹ giọng đáp:
- Tôi đã nghe Nhã My kể về vụ tai nạn của cha mẹ cô.
Lời nói của anh rất ấm áp và từ tốn, anh sợ rằng cô sẽ lại bị kích động khi nghe anh nhắc về vụ tai nạn năm xưa. Cô im lặng vài giây, cô cảm nhận được rất rõ hơi thở của anh, hương thơm nam tính trên cơ thể anh và cả sự ấm áp của vòng tay anh khiến cô bình an xen lẫn ấm lòng đến lạ thường.
Anh vẫn đang bình tĩnh chờ câu trả lời từ cô, mùi hương từ tóc của cô, hương nước hoa hồng thoang thoảng tinh tế, dịu nhẹ nhưng cao quý khiến anh dễ chịu, say đắm mà chẳng muốn rời.
Cô tựa một bên má trắng mịn vào vai anh cất giọng đáp:
- Chuyện đó... chẳng phải anh biết rồi sao ?
- Nhã My giúp tôi biết thêm rất nhiều chuyện. _ Anh chậm rãi nói.
Cô nghe vậy có chút trầm ngâm rồi đáp lại:
- Vậy anh đã biết thêm những gì ?
Anh buông cô ra khỏi vòng tay, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói:
- Tôi biết được những khó khăn, ám ảnh mà cô đã trải qua.
Nghe anh nói vậy, bỗng dưng cô không cảm thấy vui, trái tim có chút thắt lại. Cô mỉm cười, nụ cười ấy rất đẹp và nhẹ nhàng nhưng vô cùng chua chát. Cô khẽ cất giọng:
- Hóa ra, anh đang thương hại em ?
Lời nói của cô khiến tâm trí của anh bối rối, câu hỏi vừa rồi của cô cũng chính là câu mà anh muốn tự hỏi bản thân mình. Rốt cuộc anh đang muốn thế nào ?
Anh đối với cô là gì chứ ?
Anh khựng lại, nét mặt có phần suy tư như thể không biết phải dùng cảm xúc nào để biểu hiện. Anh cố gắng bình tâm đáp:
- Tôi chỉ muốn an ủi cô.
Cô lắc đầu chán nản, mệt mỏi đến không còn chút thiết tha:
- Em hiểu rồi, em muốn nghỉ ngơi, anh có thể về phòng được không ?
Anh ngây người nhìn cô, tình hình trước mắt khiến anh chẳng biết thế nào. Hôm nay biểu hiện và lời nói của khiến anh bất ngờ hết lần này đến lần khác.
Anh khẽ mở miệng đáp:
- Được.
Dứt lời anh đứng dậy quay lưng bước lên phòng. Cô buồn bã tựa đầu vào ghế, nhắm mắt lại để bình tĩnh sau một ngày dài mệt mỏi, vài phút sau cô đứng dậy bước vào phòng tắm. Cô thay đồ, vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng tắt đèn.
Cô bật đèn ngủ mờ ảo rồi ngả lưng trên chiếc ghế sofa quen thuộc, vì đi bộ quãng đường rất dài nên cơ thể cô mỏi nhừ, rã rời, chẳng mấy chốc cô đã ngủ thiếp đi.
Anh đang ngồi trong phòng làm việc, máy tính đã mở từ nãy đến giờ nhưng đầu óc anh cứ nghĩ về chuyện của cô, hình ảnh của cô cứ chiếm lấy tâm trí anh không chút nhân nhượng.
Chẳng biết có lực hút hay sự thoi thúc vô hình nào mà anh lại muốn bước xuống phòng khách.
Trước mắt anh là ánh đèn ngủ vàng nhạt lãng mạn. Đèn ngủ do chính tay cô tự mua và gắn lên tường vì cô rất thành thạo về thiết bị điện, cô không thể ngủ với một không gian tối tăm mà không có đèn ngủ.
Anh nhẹ chân bước đến cạnh ghế sofa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!