Edit: Mây
Buổi sáng hôm sau, khi Tần Họa đi xuống tầng nhà Tống Kỳ Hạc, phòng khách cũng không có người.
Cô cũng không để ý, lập tức đi vào phòng bếp làm bữa sáng.
Lúc này Tống Kỳ Hạc đang ở trong phòng vẽ tranh thay đổi phong cách phòng vẽ tranh của mình từng chút từng chút một.
Anh lấy tất cả những bức tranh Tần Họa cảm thấy khủng bố từ trên bảng vẽ xuống, cuộn lại xong, cất đi.
Mà thay vào đó trên bảng vẽ là mỗi một bức tác phẩm do anh vẽ có liên quan đến cô.
Lúc Tống Kỳ Hạc làm xong những thứ này đi từ trong phòng vẽ tranh ra, Tần Họa đang bưng cháo nóng đi trong phòng bếp ra.
Cô đặt cháo nóng lên trên bàn ăn, sau đó nhanh chóng giơ tay nắm lấy vành tai mình, để giảm bớt cảm giác đau đớn do bị nóng.
Tần Họa thấy anh đi ra, sắc mặt đột nhiên trở nên đỏ hơn một chút, cô khẽ mỉm cười với anh, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào: Lại đây ăn sáng đi!
Dường như luôn tràn đầy sức sống như vậy.
Kỳ thật, trong lòng Tần Họa vẫn cảm thấy lo lắng và chưa quen lắm.
Sáng nay cô vừa mở mắt, đã nhớ tới chuyện ngày hôm qua.
Vẫn không thể tin được, mình thế mà đã trở thành bạn gái Tống Kỳ Hạc.
Nhưng sự thật bày ra ở trước mắt, trong lòng cô cũng chỉ còn lại một loại cảm giác hư vô, luôn cảm thấy, hôm nay vừa nhìn thấy anh, có thể anh sẽ nói là ngày hôm qua anh xúc động, không muốn yêu đương với cô nữa.
Tần Họa cảm thấy rất xa lạ với cảm giác lo được lo mất này, thế cho nên khi mình thuận lợi mở mật mã nhà anh ra trong lòng cũng bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lúc cô nấu bữa sáng cũng không nhịn được cứ mãi suy nghĩ, một lát nữa anh đi ra, liệu anh có chối bỏ những chuyện đã phát sinh giữa bọn họ vào ngày hôm qua hay không.
Cho đến khi cô quay người lại, thấy được anh.
Trái tim Tần Họa bỗng nhiên đóng băng, người đàn ông đứng cách đó không xa, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô một cách chăm chú.
Cô cố gắng làm cho mình mình trông tự nhiên, làm ngữ điệu của mình nhẹ nhàng, mỉm cười nói với anh: Lại đây ăn sáng đi!
Sợ anh nhìn ra sự bất an của mình.
Tống Kỳ Hạc đi tới, Tần Họa vẫn giống như trước kia giơ tay lên đỉnh đầu anh, nhẹ nhàng xoa xoa.
Người đàn ông không phản kháng, cứ như vậy ngoan ngoãn để cô vu, ốt ve.
Nhịp tim của Tần Họa bắt đầu không bình thường, cô muốn để cho mình yên tâm hơn một chút, hoặc là có thể nói, muốn đánh tan cảm giác lo được lo mất trong lòng mình, vì thế chủ động đi về phía trước một bước, vòng tay ôm lấy eo anh.
Tống Kỳ Hạc.
Cô nhắm mắt lại, cắn môi, nhẹ gọi tên của anh.
Ừm? Trong khi anh trả lời, tay cũng nâng lên, ôm lại cô.
Trái tim Tần Họa treo giữa không trung lung lay sắp rơi, giống như được anh vững vàng đỡ được, đưa đến một nơi an toàn.
Trong khoảnh khắc anh cũng ôm lấy cô kia, sự bất an từ sáng sớm trong cảm xúc của cô bị đánh lui trong thoáng chốc, tất cả sự thấp thỏm và lo được lo mất tan thành mây khói.
Khóe môi Tần Họa cong lên, trong lòng thầm than thở yêu đương thật mệt, giày vò cô giống như một người bệnh tâm thần, trong miệng lại mang theo ý cười nói: Chào buổi sáng.
Tống Kỳ Hạc nhàn nhạt trả lời: Chào buổi sáng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!