Edit: Mây
Tần Họa cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, vòng tay của người đàn ông rất ấm áp, đầu óc cô như bay bổng, cả người nhẹ bẫng.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì, tóm lại là đang suy nghĩ lung tung mà thôi.
Một cánh tay còn đang vắt chiếc áo khoác của anh khoác lên người mình vào tối hôm qua, tay kia của Tần Họa nắm chặt lấy vải áo, căng thẳng đến mức hô hấp dồn dập, không biết nên phản ứng lại như thế nào mới đúng.
Tống Kỳ Hạc ôm cô đợi một lát, phát hiện Tần Họa vẫn không lên tiếng.
Trái tim anh chìm xuống từng chút từng chút một.
Nhưng người đàn ông vẫn là rất bình tĩnh nói:
"Tối hôm qua em uống nhiều, không tính cũng không sao."
Vừa dứt lời, anh liền chậm rãi buông lỏng cô ra.
Tống Kỳ Hạc thích cô, nhưng anh không muốn cưỡng ép cô.
Nhưng mà, ngay trong nháy mắt mà anh buông tay kia, trên vòng eo bỗng nhiên liền có thêm một đôi tay.
Tần Họa dùng cánh tay vòng qua ôm lấy eo anh, một lần kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Là uống quá nhiều. Cô nhẹ giọng nói, vùi khuôn mặt đỏ đến mức gần như nhỏ máu vào trước ngực anh, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với anh:
"Cho nên uống say thì nói thật, còn làm chuyện vẫn luôn muốn làm với anh."
Nói xong, cô gái cảm nhận được rõ ràng cơ thể của Tống Kỳ Hạc trở nên cứng đờ.
Cô ngẩng mặt lên, toàn bộ khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt trong trẻo vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tống Kỳ Hạc nhìn thấy cô há miệng thở dốc, ngay sau đó giọng nói của cô gái mềm mại nhẹ nhàng vang lê:
"Tống Kỳ Hạc, em nhận."
Những lời nói với anh vào tối hôm qua, chuyện làm với anh, em đều nhận.
Đồng tử tối màu của người đàn ông co lại, hô hấp ngừng lại trong một vài giây.
Vừa rồi anh cho rằng cô sẽ không thừa nhận.
Nhưng mà, cô gái này lại rất kiên định nói với anh ——
Em nhận.
Thì ra không biết, cũng không cảm thấy.
Hai chữ còn có thể êm tai như vậy.
Cô cong môi cười nhạt, sau đó cô nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc vừa mềm mại vừa mượt mà của anh, ngữ điệu ngọt thanh nói:
"Mỗi ngày nhìn thấy người đầu tiên chính là ngươi, thật tốt."
Mỗi ngày, sáng sớm đều có thể nhìn thấy anh bình an vô sự đứng ở trước mặt em, thật sự rất tuyệt.
Tống Kỳ Hạc, xin anh nhất định phải tiếp tục kiên trì.
Để sáng sớm mỗi ngày của em, đều có thể nhìn thấy anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!