Edit: Mây
"Vậy em, thích tôi không?"
Khi anh hỏi ra những lời này, đợi một lúc lâu sau Tần Họa cũng chưa lên tiếng.
Sau đó, cô gái hơi lung lay đứng lên, đối diện với anh.
Gió đêm thổi tới, ở trên cao có thể cảm nhận được hơi lạnh nhè nhẹ.
Chóp mũi Tần Họa ửng đỏ, mái tóc rối tung bị gió thổi rối tung, cô giơ tay lên đè xuống, nhìn về phía người đàn ông trước mắt chỉ còn một chiếc áo sơ mi trắng.
Cúc áo sơ mi được cài lại chỉnh tề, vạt áo hợp sơ vin vào trong quần tây màu đen, làm nổi bật đường eo hoàn mỹ gợi cảm, làm cả người anh thoạt nhìn càng thêm cấm dục.
Cô gái không có phủ nhận nhưng cũng không thừa nhận, chỉ là không chắc chắn lắm hỏi anh:
"Đau lòng là thích sao?"
Hàng lông mi rũ xuống của Tống Kỳ run rẩy, đối diện, tầm mắt hai người đan chéo vào nhau, qua vài giây, Tần Họa nhìn vào môi anh, ngay sau đó người đàn ông nói từng chữ một, nói: Đúng vậy.
Tần Họa đột nhiên lùi lại phía sau, dựa thẳng vào vách tường.
Đôi mắt của cô gái cụp xuống, quay đầu sang một bên không dám nhìn anh, giọng nói rất nhỏ mà nhẹ nhàng nói: Vậy tôi, thích anh.
Trái tim giống như bị thứ gì đó kéo đi, Tống Kỳ Hạc nhìn bằng ánh mắt mơ hồ không ngừng nhìn về phía cô, trái tim trong lồng ngực tựa như đã chết, bắt đầu nhảy nhót lung tung.
Từ sau khi ba mẹ xảy ra chuyện, tình cảm trong anh nhạt nhòa đến cực hạn, tựa như không có gì có thể làm cho anh sinh ra một chút gợn sóng trong cảm xúc.
Nhưng mà, cô gái đã kéo anh trở về vào lúc cận kề cái chết vào đêm đó, đã làm anh cười.
Liền cầm lòng không đậu cười thành tiếng.
Chính anh cũng rất kinh ngạc.
Sau đó mỗi lần gặp nhau ở cùng với cô, cô lại liên tiếp làm anh mà cảm nhận được rõ ràng, mình vẫn còn sống.
Là một con người sống.
Mà không phải là cái xác không hồn.
Không ngại sao? Anh cụp mắt nhìn cô chăm chú, nghiêm túc thấp giọng hỏi.
Tần Họa ngửa mặt lên, ánh mắt mờ mịt.
Hiển nhiên là không nghe hiểu anh đang hỏi cái gì.
Không ngại, An dừng lại một chút, mới tiếp tục nói:
"Tôi có bệnh trầm cảm……"
Anh còn chưa nói xong, Tần Họa đã lắc đầu, cô cắn môi, hai tay đan vào nhau, sau một lúc lâu mới mở miệng.
Giọng của cô gái vừa dịu dàng vừa kiên định:
"Bệnh trầm cảm cũng không sao, tôi có thể cùng anh chữa khỏi."
"Cho dù anh không phải là Tống Kỳ Hạc, tôi cũng thích anh."
Tần Họa nói xong lại giang hai tay ra, ngửa mặt nhìn về phía anh mỉm cười đẹp như ánh mặt trời rực rỡ, khẽ lẩm bẩm hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!