Chương 46: (Vô Đề)

Edit: Mây

Tần Họa cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng chỉ không khống chế được tay mình mà thôi.

Nhìn thấy anh có một sợi tóc vểnh lên liền không khống chế được giơ tay lên vuốt giúp anh.

Tay xoa trên đỉnh đầu người ta, cũng nói thành lời, cô mới kinh ngạc phát hiện mình làm như vậy ái muội đến mức nào, thậm chí còn làm mình suy nghĩ lung tung bất định.

Tần Họa lập tức rút tay về, vành tai cô gái trở nên đỏ bừng, cô hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt, trong lòng rất thấp thỏm.

Mà Tống Kỳ Hạc lại không nói gì, cô cũng không nhìn ra được điều gì trên mặt anh.

Lúc này Tần Họa mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay một giây khi cô xoay người muốn đi ra ngoài phòng khách trước, người đàn ông cũng giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên đầu mình.

Cũng là vào lúc này, mi tâm Tần Họa bỗng nhiên nhíu chặt.

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào cổ tay tay trái anh đưa lên.

Hình như chỗ đó có một vết sẹo do thứ gì đó cắt vào.

Tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng cô thật sự nhìn thấy được.

Chỗ cổ tay trái  của anh, có vết sẹo.

Giống như là…… Từng cắt cổ tay.

Mấy lần trước gặp anh, người đàn ông đều mặc áo tay dài, thậm chí bên cổ tay trái còn đeo một chiếc đồng hồ, mặc quần áo như vậy thậm chí còn phối với đồng hồ cũng rất bình thường, căn bản sẽ không làm người ta chú ý.

Ai ngờ được, ẩn dấu dưới cổ tay áo, bị chiếc đồng hồ che đi, thế mà là dấu vết anh đã từng cắt cổ tay.

Ánh mắt của Tần Họa hơi mơ hồ, cô ngửa đầu lên nhìn anh, sau đó vẻ mặt trở nên hoảng hốt xoay người rời khỏi cửa phòng ngủ của anh.

Đương nhiên là Tống Kỳ Hạc nhạy bén đã nhận ra cô có điểm nào đó không đúng, cho đến khi anh đóng cửa lại thay quần áo, khi định theo bản năng che đi vết sẹo kia, nhìn chằm chằm vào cổ tay trái của mình dường như anh bỗng nhiên hiểu ra vừa rồi vẻ mặt của Tần Họa lại thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt.

Người đàn ông khẽ môi, ném đồng hồ xuống.

Không đeo nữa.

Tần Họa yên tĩnh ngồi trên ghế, chờ Tống Kỳ Hạc đi ra cùng nhau ăn bữa sáng.

Nhưng thật ra ánh mắt cô ngơ ngác dại ra, đang suy nghĩ lung tung.

Từ lúc chú Dương nói cho cô biết anh cần phải uống thuốc, anh phải khám bác sĩ tâm lý, nên vừa rồi cô tận mắt nhìn thấy chứng cứ anh đã từng tự sát.

Tất cả những chuyện này, làm cho trong lòng Tần Họa có một loại cảm xúc không thể nói ra càng ngày càng mãnh liệt, gần như muốn đem bao phủ cô ở trong đó, căn bản không có cách nào hít thở.

Cô chỉ cảm thấy ngột ngạt, khó chịu, trái tim…… Đau đớn.

Tại sao lại như vậy?

Tuy rằng thời gian cô và anh quen biết nhau không lâu, ở chung cũng không nhiều lắm, nhưng cô có thể cảm nhận được, trái tim anh rất thuần khiết, con người rất đơn thuần, mặc dù thoạt nhìn rất lạnh lùng, nhưng từ nơi sâu thẳm trong lòng vẫn là có một chút mềm mại.

Thật ra, anh là người rất tốt. Từ khi Tống Kỳ Hạc bước ra đã nhìn thấy Tần Họa ngồi trên ghế, cô gái cúi đầu xuống, mặt mày ủ rũ, cô cắn môi, thoạt nhìn có chút khổ sở.

Anh cũng không biết vì sao, nhìn thấy cô như vậy, cũng cảm thấy khó chịu theo.

Người đàn ông thong dong bước chân đi đến, ngồi xuống đối diện cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!