Chương 45: (Vô Đề)

Edit: Mây

Hai luồng hơi thở quấn quanh nhau.

Tần Họa sững sờ trong chớp mắt, vai trái của cô còn bị tay anh nắm lấy, toàn bộ tay phải bị lòng bàn tay bàn tay của anh bao bọc.

Bàn tay người đàn ông lạnh lẽo, độ ấm truyền sang theo đầu ngón tay, đi theo mạch máu len lỏi vào trong cơ thể của cô, lại làm cho Tần Họa lập tức mặt đỏ tai hồng.

Cô hoảng loạn rụt tay lại, đôi mắt chớp chớp vài cái, cả khuôn mặt đều đang nóng lên.

Trong lúc tay chân Tần Họa luống cuống xoay người đi kia, người đàn ông cũng thu tay lại, chẳng qua trên tay có thêm một cái dĩa.

Anh cụp mắt nhìn cô gái gần trong gang tấc, khuôn mặt cô như một đóa hoa hồng đỏ, vành tai vốn trắng nõn giờ phút này cũng biến thành anh đào màu hồng.

Tần Họa cúi đầu xuống không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, bởi vì căng thẳng nên nói chuyện hơi ấp úng: Cảm…… cảm ơn anh.

Giọng nói rất nhẹ và nhỏ, mềm mại.

Tống Kỳ Hạc không nói gì, chỉ đưa dĩa cho cô.

Tần Họa nhận lấy rồi vội vàng chui ra từ trong lòng ngực anh chạy đến bên kia mở van nước rửa dĩa.

Dòng nước lạnh lẽo chảy xuống, xua tan hơi nóng trên tay cô, cũng dần dần làm cho cơ thể của của không còn nóng bỏng như bị lửa đốt nữa.

Thấy Tống Kỳ Hạc còn đứng ở đằng kia, khóe môi Tần Hòa cong lên kéo ra một nụ cười, nói với anh:

"Anh đi ra ngoài chờ đi, trong phòng bếp mùi khói dầu nồng."

Anh vẫn không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn cô, rồi lập tức xoay người rời đi.

Tần Họa nhìn bóng lưng anh, lúc này mới chầm chậm thở ra một hơi thật dài.

Vừa rồi thật sự…… Rất xấu hổ.

Nhưng vì sao vừa nhớ tới cô sẽ mặt đỏ tim run?

Tần Họa khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu, cố gắng quên đi chuyện này, tiếp tục làm bữa sáng.

Tống Kỳ Hạc cũng không phải là vừa mới tỉnh ngủ, khi Tần Họa tới anh đang ở trong phòng vẽ tranh, vốn dĩ chỉ muốn đi ra rót ly nước uống, kết quả lại nhìn thấy cô vô cùng khó khăn nhón chân lấy dĩa.

Sau đó…… Là như vậy.

Lúc Tống Kỳ Hạc ngồi xuống trên sô pha, trong đầu còn đang liên tục hiện lên khoảnh khắc cô xoay người lại vừa rồi.

Cô gái mặc chiếc váy liền màu trắng, vòng eo nhỏ nhắn, thon gọn đến mức dùng một tay cũng có thể ôm hết, mái tóc dài được cô tiện tay buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp, trên người có một mùi hương rất nhẹ, như mùi cam quýt, ngọt ngào, rất tươi mát.

Cô vừa xoay người lại, anh lập tức nhìn thấy được khuôn mặt mỉm cười tươi sáng thường ngày của cô, lúc này lại hiện lên sự hoảng loạn, giữa mày hơi nhíu lại, hàng mi dài rũ xuống không ngừng run rẩy chớp chớp, cô bất giác cắn môi, rất nhanh sau đó lại buông ra.

Có chút gợi cảm, lại có chút dụ hoặc.

Trang điểm nhặt giống như là dệt hoa trên gấm, điểm xuyết cho cô, làm cô thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn.

Với anh mà nói, cô giống như một cô bé.

Yếu đuối, mềm mại.

Nhưng cũng, cứng cỏi.

Cô luôn có thể làm cho anh cảm nhận được nguồn năng lượng tích cực từ trên người cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!