Edit: Mây
Cô gái chợt ngẩng đầu lên, lúc này mới ý thức được anh đã đi đến tới trước mặt mình, người đàn ông lớn lên rất cao, lúc này nhìn cô chăm chú từ trên cao xuống, đôi mắt màu đen thâm trầm, quanh người là hơi thở vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ, vô hình khiến cho người khác cảm thấy bị áp bức.
Cô vội vàng lắc đầu, hơi đỏ mặt xấu hổ giải thích:
"Không có, chỉ là…… Không ngờ được."
Không ngờ giấc mơ đẹp của cô thế mà lại trở thành sự thật……
Hơn nữa Tần Họa nghĩ đến trước đó mình còn thể hiện tự tiện giải thích những bức tranh của người ta, còn ở trước mặt anh nói anh là một ông cụ, là lại cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.
Cái kia, ánh mắt của cô mơ hồ, giọng nói rất nhẹ rất nhỏ, mềm giọng gọi: Thầy Tống, tôi……
Người đàn ông đột nhiên lên tiếng cắt ngang, Không cần gọi thầy.
"Cũng không cần quá câu nệ." Giọng của anh dường như nhẹ nhàng hơn bình thường một xíu, giọng nói vừa trầm thấp vừa gợi cảm, thong thả nói:
"Tôi hy vọng cô có thể xem tôi như bạn bè."
Tần Họa thụ sủng nhược kinh trợn tròn mắt, ánh mắt long lanh ngập tràn sự khiếp sợ và kinh ngạc.
Để ý? Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cô, thấp giọng hỏi.
À…… Cô không kịp phản ứng lại, nuốt nước miếng, nhanh chóng chớp chớp mắt vài cái.
Tống Kỳ Hạc đang nói muốn làm bạn bè với cô sao?
Thần tượng của cô không chỉ là ông chủ của cô, mà còn muốn làm bạn với cô?
Mẹ ơi! Không phải là cô đang nằm mơ đó chứ!!!
Hàng lông mi của cô gái đen dài run lên, vài giây sau, rốt cuộc cũng tìm về được lý trí đè nén trong lòng đang mừng như điên, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, cười nhạt nói:
"Đương nhiên là tôi không ngại rồi! Cầu mà không được!"
Lời cô nói dường như vô cùng có sức cuốn hút, ngay cả Tống Kỳ Hạc cũng cảm nhận được sự vui mừng và nhảy nhót của cô, khóe miệng bất giác cong lên tạo thành một nụ cười nhạt.
Tần Họa nhìn người đàn ông trước mắt đang nhìn thẳng vào mình.
Kỳ thật lần đầu tiên hai người bọn họ gặp nhau vào đêm đó cô đã nghe được tiếng anh cười, chẳng qua lúc ấy cô bị anh đè lên, không nhìn thấy được nụ cười của anh.
Sau đó gặp lại trên sân thượng, vẻ mặt của anh lạnh lùng, gương mặt này giống như một núi băng, không có một cảm xúc nào dư thừa, càng đừng nói đến chuyện cười.
Thậm chí cô cũng không thể tưởng tượng ra được, anh cười rộ lên sẽ trông như thế nào.
Cho đến vừa rồi, bỗng nhiên anh để lộ ra một nụ cười, tuy rằng rất nhạt, gần như không thể nhìn thấy, hơn nữa chỉ lướt qua trong vài giây, nhưng khi bắt được nụ cười của anh thì Tần Họa thật sự bị làm cho kinh diễm.
Cô không biết phải hình dung nụ cười kia như thế nào, giây phút đó trong con ngươi của người đàn ông không chỉ đơn thuần là sự u tối, mà điểm xuyết thêm một chút ánh sáng nhỏ nhưng lại lấp lánh.
Đuôi mắt anh rất hẹp hơi xếch lên, nếp gấp mí của đôi mắt trở nên càng sâu hơn, biểu cảm cũng không còn lạnh như băng, ngược lại như là gió xuân nhè nhẹ, ấm áp.
Chẳng qua đều chỉ trong chớp mắt.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, anh đã sớm biến thành mặt Poker vạn năm bất biến.
Anh…… Cô mở miệng.
Hửm? Người đàn ông phát ra một từ nghi vấn từ trong cổ họng, vừa trầm thấp vừa gợi cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!