Chương 4: (Vô Đề)

Edit: Mây

Trong phong thiết bị thể dục, cô gái dùng cả người chặn cửa, ngửa đầu lên nhìn cậu thiếu niên đang kẹp bóng rổ ở giữa cánh tay và thắt lưng, ánh mắt thản nhiên, giọng điệu có chút thấp thỏm lại mang theo vài phần mong chờ, hỏi anh: "Câu trả lời của cậu là gì?"

Anh nghiêng đầu, nhìn cô cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh, có chút khác biệt so với vẻ đáng yêu của anh.

Lục Trọng Cẩn hơi bất đắc dĩ thương lượng với cô: "Tối  nay tan học rồi nói."

"Tớ không muốn!" Cô tùy hứng, bĩu môi lẩm bẩm: "Tớ muốn ngay bây giờ!"

"Muốn cái gì?" Anh đột nhiên hỏi.

Quý Du Nhiên càng thêm tức giận, cảm thấy anh một chút cũng không thèm để ý, giọng điệu rất không tốt nói với anh: "Đương nhiên là muốn đáp án……"

Cô còn chưa dứt lời, nam sinh đã tiến lên một bước, đi đến gần cô, "Xác định muốn tớ cho cậu ngay bây giờ?"

Quý Du Nhiên mím môi, khẽ hừ một tiếng.

Nhưng bởi vì căng thẳng, cô đã liếc mắt nhìn sang một bên, không dám nhìn lại anh nữa.

Tim đập rất nhanh, trái tim trong cơ thể gần như muốn lao thẳng ra ngoài.

Giây tiếp theo, nam sinh trước mặt hơi cúi người, giữ khuôn mặt cô lại, cúi đầu hôn lên.

Bóng rổ bị anh buông ra rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng "bang bang".

Quý Du Nhiên kinh ngạc khiếp sợ trừng lớn mắt, cả người cứng đờ, hoàn toàn không biết phải làm như thế nào.

Bình thường đều là cô chủ động, ngay cả hỏi có muốn ở bên nhau hay không cũng là cô, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ, đáp án mà anh đưa ra, thế mà lại là dùng phương thức này.

Dù sao thì cô cũng là con gái, lần đầu tiên đối mặt với chuyện như vậy, khoảnh khắc Lục Trọng Cẩn buông Quý Du Nhiên ra, như ngay lập tức được sống lại, cô nhấc chân lên, hung hăng đạp lên trên chân anh, mắng anh: "Đồ khốn nạn!"

Lục Trọng Cẩn bị đau nhíu chặt lông mày, biểu cảm cũng vặn vẹo, Quý Du Nhiên nhân cơ hội này mở cửa ra vội vàng chạy đi ra ngoài.

Qua vài giây, Lục Trọng Cẩn vẫn còn đứng dựa vào tường giảm bớt cơn đau đớn, còn cô lại chạy ngược trở về, đỏ mặt nhỏ giọng hỏi: "Cậu…… Cậu không sao chứ?"

Nam sinh cúi đầu xuống, nhíu mày, mím môi không nói lời nào.

Quý Du Nhiên liền đi vào trong phòng thiết bị, dịch đến bên cạnh anh, dùng tay kéo kéo góc áo anh, "Không phải là tớ cố ý, cậu đừng tức giận, tớ cũng tha thứ cho chuyện cậu hôn tớ……"

Lục Trọng Cẩn thành công cười trộm, đồng thời duỗi tay ra  kéo  cô vào trong lòng ngực.

Còn làm như thật mà nói: "Đau quá, để cho tớ dựa vào một lát."

Cửa phòng thiết bị một lần nữa bị đóng lại, Quý Du Nhiên bị anh ôm chặt, nghe được rõ ràng nhịp tim đập đập ngày càng mãnh liệt trong lồng ngực anh.

Cô vốn dĩ giãy đang giụa dần dần yên tĩnh lại.

"Lục Trọng Cẩn, tim cậu đập thật nhanh nha."

"Thích," anh mỉm cười, sau đó nói: "Còn không phải là bởi vì cậu đó sao."

Đó là nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Đến lúc cần thiết thì dừng lại, còn nhẹ nhàng hơn so với chuồn chuồn lướt nước.

Ngây ngô, lại tràn ngập sự ngọt ngào vô tận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!