Chương 34: (Vô Đề)

Edit: Mây

Khi Lục Mạnh Ngữ đi theo Giang Chu đến nhà anh khuôn mặt vẫn còn đỏ.

Hai người xuống xe, Giang Chu lấy loại trà nổi tiếng mà Lục Mạnh Ngữ khăng khăng mua cho ba và mỹ phẩm dưỡng da mua cho mẹ từ trong cốp xe ra, xách thay cô, một tay khác nắm lấy tay cô.

Lòng bàn tay Lục Mạnh Ngữ đổ mồ hôi.

Không cần hồi hộp, Anh nhỏ giọng trấn an,

"Ba mẹ anh thật sự rất thích em."

Lục Mạnh Ngữ mím môi mỉm cười, gật đầu: Ừm.

Giang Chu dắt Lục Mạnh Ngữ đi vào nhà, hai người thay dép lê đã được bà Tưởng chuẩn bị sẵn ở huyền quan, cùng nhau đi vào phòng khách.

"Ba, mẹ, con dẫn Mạnh Ngữ về rồi đây."

Giang Chu đặt đồ trong tay lên trên bàn,

"Đây là quà cô ấy tự mình chọn cho hai người."

Lục Mạnh Ngữ lo lắng, theo bản năng nắm chặt tay Giang Chu, cô cố gắng làm cho mình trông tự nhiên hơn một chút, mỉm cười gọi:

"Cháu chào chú, chào dì."

Bà Tưởng vừa thấy Lục Mạnh Ngữ đã khen ngợi nói:

"Woa! Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa!"

"Không trách được sẽ làm Tiểu Chu Chu yêu thầm nhiều năm như thế."

Lục Mạnh Ngữ rất ngượng ngùng cúi đầu, hai má đỏ bừng.

"Mạnh Ngữ nhanh tới đây ngồi, để dì nhìn kỹ hơn chút nào!" Bà Tưởng cực kỳ nhiệt tình kéo Lục Mạnh Ngữ sang, mặt mày hớn hở nhìn cô gái trước mắt này.

Càng ngày càng cảm thấy thuận mắt.

Ngoại hình của Lục Mạnh Ngữ là kiểu sẽ làm cho người mới gặp bị kinh diễm, hơn nữa càng nhìn sẽ càng cảm thấy cô vô cùng  xinh đẹp.

Nhưng vẻ ngoài của cô lại không phải quá có tính công kích tính và sắc bén như vậy, ngược lại cực kỳ dịu dàng và dễ chịu giống như con gái Giang Nam.

Làm cho người khác cảm thấy cô vừa trí thức vừa tao nhã.

"Ôi trời, dì sắp không chờ nổi nữa rồi," Bà Tưởng cười nói:

"Khi nào hai nhà chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn chuyện kết hôn của cháu và Chu Chu một chút được không?"

Lục Mạnh Ngữ đột nhiên bị giật mình, quay đầu nhìn về phía Giang Chu, người đàn ông ngồi bên cạnh, chỉ mỉm cười, cũng không có ý định muốn giúp cô.

Lục Mạnh Ngữ chỉ có thể căng da đầu tự mình ứng phó với bà Tưởng, khẽ cười nói:

"Cháu…… Cháu về nhà nói chuyện với ba mẹ cháu một chút."

Cuối cùng Lục Mạnh Ngữ đã biết được vì sao Giang Chu nói chuyện và làm việc đều thẳng thắn như vậy.

Điều này chắc chắn là di truyền từ mẹ anh.

Được được được, Bà Tưởng rất vui vẻ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!