Chương 32: (Vô Đề)

Edit: Hy | Beta: Mây

Lục Mạnh Ngữ cũng không biết vì sao vừa rồi mình lại trả lời anh, nói ra chữ Được kia.

Sau khi nói xong cô mới tỉnh táo hơn một chút, cảm thấy vừa rồi mình không rụt rè chút nầo.

Rõ ràng… Cũng không phải quá quen thuộc.

Sao có thể thoải mái trả lời anh như vậy?

Lục Mạnh Ngữ rất xấu hổ cúi đầu, cơ thể hơi cứng đờ, lỗ tai gần như bị thiêu cháy, cả người đều đang nóng lên.

Cô bị anh kéo tay, máy móc đi theo anh vào nhà.

Thậm chí Lục Mạnh Ngữ còn không biết mình đã đi đến đây như thế nào.

Cả người cô đều mơ mơ hồ hồ.

Tất cả những cảm giác này như là đang nằm mơ, một chút cảm giác chân thật cũng không có.

Đến cửa nhà rồi, Giang Chu mới buông ra cô tay, nâng tay lên nhập mật mã cửa nhà vào.

Đúng lúc này, Lục Mạnh Ngữ bỗng nhiên nhẹ nhàng kéo góc áo thun của anh, giọng nói người phụ nữ nhẹ nhàng, gọi anh: Giang Chu.

Giang Chu quay đầu, cụp mắt nhìn về phía cô.

Lục Mạnh Ngữ cúi đầu, lời nói rất nhẹ, thậm chí còn rất cẩn thận,

"Vừa rồi…… Câu trả lời của em……"

Em đã đồng ý rồi, Dường như anh biết cô muốn nói cái gì, không đợi cô nói xong đã cắt ngang nói: Không thể đổi ý.

Lục Mạnh Ngữ khẽ mím môi, khuôn mặt đỏ lên, không chống chế được, chỉ lẩm bẩm:

"Ý của em là, anh vẫn nên nói chuyện trước với ba mẹ anh một chút……"

"Anh sẽ nói với bọn họ," Giang Chu giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, lời nói vừa kiên định vừa mạnh mẽ: Đừng lo lắng.

Khoảnh khắc bàn tay kia rơi xuống trên mái tóc cô, đôi mắt Lục Mạnh Ngữ mở to hơn một chút.

Cô chậm rãi xoay cổ ngẩng mặt lên, ánh mắt mang theo sự bất ngờ và kinh ngạc.

Hiển nhiên là không nghĩ tới anh thế mà lại cho cô một cái xoa đầu.

Nói thật, ngay từ đầu khi nghe được mẹ nói đối phương là người đàn ông nhỏ hơn mình bốn tuổi, từ tận đáy lòng Lục Mạnh Ngữ đã có sự bài xích.

Hai mươi sáu tuổi à, đối với cô mà nói thật sự quá trẻ.

Hơn nữa trong ý thức chủ quan của cô, ấn tượng của mình đối với người đàn ông trẻ tuổi này chính là tuy rằng có sức sống, tràn ngập tình cảm mãnh liệt, nhưng sẽ không quá thành thục.

Nhưng sau khi yêu đương với anh cô mới phát hiện, hiển nhiên là Giang Chu không phải như thế.

Anh là kiểu người có cả hai.

Giang Chu thấy cô nhìn chằm chằm mình, hơi ngượng ngùng xoa xoa sau cổ, sau đó lại nhẹ nhàng nắm chặt tay cô, giọng nói trong trẻo và ấm áp, nói:

"Ba mẹ anh cũng sẽ thích em giống như anh, không phải sợ."

Lục Mạnh Ngữ: ……

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!