Edit: Mây
Mấy ngày kế tiếp, Lục Mạnh Ngữ luôn nhận được tin nhắn Giang Chu gửi cho cô trong thời gian rảnh rỗi.
Hằng ngày rất đều đặn, cơ bản là hỏi xem cô đã ăn chưa, lúc ấy đang làm linh tinh gì.
Ngoại trừ những chuyện này đó, mỗi ngày Lục Mạnh Ngữ đều sẽ nhận được tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon của anh.
Thỉnh thoảng sẽ có một hai ngày, chúc ngủ ngon sẽ trực tiếp thành chào buổi sáng.
Bởi vì anh thức đêm làm việc đến sáng.
Lục Mạnh Ngữ gần như không có chủ động đi tìm anh, ban ngày cô phải đi làm, cũng không rảnh rỗi, ngay cả tin nhắn anh gửi cho cô cũng hầu hết là đều phải đến khi đang ăn cơm hoặc là ngủ khi mới có thể được rồi trả lời anh.
Có điều, không phải là cô không muốn tìm anh nói chuyện.
Mà là mỗi lần cầm điện thoại lên, sẽ muốn nói chuyện cô giấu ở trong lòng ra.
Nhưng nghĩ đến bây giờ anh còn đang bị công việc nặng nề quấn thân, Lục Mạnh Ngữ lại cưỡng ép đè xuống, muốn chờ anh qua giai đoạn bận rộn này rồi mới tìm một cơ hội thật tốt, gặp mặt nói rõ ràng với anh.
Những ngày hai người liên lạc với đối phương trò chuyện thông qua WeChat phải đến gần một tuần mới kết thúc.
Sáng sớm thứ bảy Giang Chu mới hoàn toàn thả lỏng, từ công ty trở về nhà mình, vừa đặt đầu xuống là ngủ thiếp đi.
Một giấc này ngủ tới chiều hôm đó.
Sau khi ảnh tỉnh dậy thì nhìn nhìn mấy anh em trong nhóm bóng đá gọi anh đi đá bóng, Giang Chu nghĩ trong khoảng thời gian này mình cứ mãi bận rộn với công việc nên cũng không hề vận động một chút nào, cho nên đã đồng ý ngay, muốn hoạt động cơ thể một chút, cũng là để thư giãn.
Sau đó buổi tối hẹn gặp Lục Mạnh Ngữ.
Nhưng mà điều làm cho anh vừa bất ngờ vừa vui vẻ là, Lục Mạnh Ngữ thế mà lại chủ động hẹn gặp anh!
Lúc cô gọi điện thoại cho anh, Giang Chu đang ở sân bóng chạy đến mức đổ mồ hôi đầm đìa.
Alo, Mạnh Ngữ. Ý cười trong lời nói của anh cũng không giấu được.
Lục Mạnh Ngữ cắn nhẹ môi dưới, hỏi anh:
"À, anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh."
Giang Chu bắt được trọng điểm là cô chủ động hẹn gặp, trong lòng chợt vui như nở hoa.
Chỉ là, anh vừa mới nói ra bốn chữ Tôi đến chỗ em này, mấy người anh em ở phía xa chờ anh quay lại đá bóng hét lớn:
"Anh chu! Sao thế? Mau quay lại đá bóng đi! Chỉ chờ anh đó!"
"Cậu đang đá bóng hả?"
Lục Mạnh Ngữ hỏi.
"À, không có việc gì," Giang Chu nói:
"Đá chơi thôi, vậy để tôi quay về thanh quần áo rồi đến chỗ em……"
Anh còn chưa nói xong, Lục Mạnh Ngữ đã vội vàng nói: Không cần.
"Để tôi đến chỗ cậu đi," Cô rất hiểu chuyện nói:
"Cậu tiếp tục đá bóng với bọn họ đi, chờ tôi qua đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!