Edit: Hy | Beta: Mây
"Chị Mạnh Ngữ? Người đàn ông tuần trước chị đi xem mắt thế nào?" Cô gái tên Chu Diệu cùng làm việc ở viện nghiên cứu hỏi Lục Mạnh Ngữ.
Lúc này là thời gian ăn trưa, hai người cùng ngồi trên bàn ăn, đối diện nhau.
Quan hệ giữa Lục Mạnh Ngữ và Chu Diệu cũng không tệ lắm, hơn nữa tuổi cũng xấp xỉ nhau, năm nay Chu Diệu hai mươi tám tuổi, Lục Mạnh Ngữ lớn hơn cô ấy hai tuổi.
Hai người cùng bị gia đình và họ hàng giục kết hôn, từ đó mà đồng bệnh tương liên (*).
(*) Đồng bệnh tương liên: Cùng chung hoạn nạn khổ sở thì trở nên thương yêu nhau.
Lục Mạnh Ngữ lắc đầu thở dài,
"Chị cảm thấy rất kỳ lạ."
Kỳ lạ thế nào? Chu Diệu vừa hút sợi mì vừa tò mò hỏi.
"Chị vừa ngồi xuống anh ta đã hỏi ngay chị có phải là tiến sĩ thật không? Chị trả lời đúng vậy, sau đó em biết anh ta nói gì không?"
Chu Diệu lắc đầu.
Lục Mạnh Ngữ đặt chiếc đũa xuống, học theo cách nói vừa khoa trương vừa kinh ngạc của người đàn ông kia:
"Woa! Đúng là một Diệt Tuyệt sư thái (*) sao?"
(*) Diệt Tuyệt Sư Thái: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm, nổi danh cùng báu vật trấn sơn Ỷ Thiên kiếm.
"Lúc ấy chị nổi giận."
Lục Mạnh Ngữ lại cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm. Vừa ăn vừa xả giận với Chu Diệu:
"Tuy rằng trên mạng đúng là có truyền tai nhau nói tiến sĩ là Diệt Tuyệt sư thái, nhưng nói ngay trước mặt cũng quá đáng mà, đúng không? Đặc biệt là hai người bọn chị thân thiết lắm sao? Căn bản là không thân mà? Quá xấu hổ."
"Hơn nữa, em biết anh ta còn quá đáng như thế nào không? Anh ta nói phụ nữ bằng cấp cao như vậy thì làm được gì, cuối cùng cũng phải dựa vào đàn ông thôi."
Chu Diệu không nhịn nổi,
"Em khinh! Anh ta đến từ nơi hoang vu hẻo lánh nào thế!"
Lục Mạnh Ngữ thở dài một hơi, buồn bực nói:
"Bây giờ vừa nhắc tới là chị lại thấy tức giận."
"Không giận không giận." Chu Diệu an ủi Lục Mạnh Ngữ nói:
"Em từng đi xem mắt rất nhiều lần, yêu ma quỷ quái gì cũng có thể gặp phải."
Chu Diệu cũng không nhịn được mà bốc phốt: "Lần trước em đi xem mắt với người kia, em vừa ngồi xuống anh ta đã gấp gáp hỏi hai người ở bên nhau có để ý chuyện chia tiền (*) với nhau không?
Em không có tình cảm với anh ta, thuận miệng có trả lời cho có lệ cũng không để ý, trong lòng nghĩ dù sao sau này cũng không liên lạc nữa. Sau đó anh ta nói, vậy sau này kết hôn cũng có thể chia tiền sao?
Còn nói tài sản của hai người sẽ chia ra, sinh con cũng chia nhau nuôi dưỡng.
"(*) Nguyên văn là AA. Lục Mạnh Ngữ thật sự ngạc nhiên, trợn tròn mắt không thể tin nổi nói:"Hả? Chia nhau nuôi dưỡng là như thế nào?Có quỷ mới biết.
"Chu Diệu thè lưỡi. Hai người đang phàn nàn với nhau thì điện thoại của Lục Mạnh Ngữ vang lên chuông báo có cuộc gọi đến. Cô vừa nhìn thấy ID người gọi, lập tức nhíu mày lại. Chu Diệu thấy vẻ mặt không tình nguyện ấy của cô cũng đoán được đại khái,"Dì à?
"Lục Mạnh Ngữ gật đầu, thở dài nói:"Chắc là lại muốn chị về nhà ăn cơm, rồi tiếp tục bàn chuyện đi xem mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!