Chương 24: (Vô Đề)

Edit: Mây

Lúc Biên Duyệt tỉnh lại, cô đang ngồi trên một chiếc ghế, hai tay vòng sau lưng, bị trói vào ghế, hai chân cũng bị trói vào hai chân ghế.

Nhưng miệng thì ngược lại không bị nhét thứ gì hay bịt kín.

Người phụ nữ giãy dụa, nhưng căn bản chỉ phí công vô ích.

Lúc này, có một giọng nói lười nhác từ phía sau cô truyền đến, hơi mang ý cười,

"Bác sĩ Biên, em ngoan ngoãn một chút đi."

Hơi thở của người kia chậm rãi tới gần, người đàn ông khom lưng, trong tay còn cầm theo một cái ly dài, bên trong là rượu vang đỏ, anh ta nghiêng đầu, nhìn cô khẽ cười, nhỏ giọng thì thầm bên tai cô:

"Đừng làm tổn thương đến đứa bé trong bụng."

Biên Duyệt nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lạnh như băng, cắn răng không nói gì.

Chỉ là có hơi ghê tởm nghiêng đầu sang một bên, hơi né tránh anh ta.

Cô nhìn chung quanh một chút, phát hiện nơi này giống như là một tòa nhà chưa được hoàn thành.

Thậm chí cô còn không nghe được có tiếng xe ô tô chạy ngang qua, xem ra là rất trống trải, cho dù có hét lớn thì cũng sẽ không có người nào nghe thấy được.

Không khó hiểu khi anh ta không bịt miệng cô lại.

Người đàn ông cũng không thấy lạ lẫm với phản ứng của cô, anh ta đứng lên, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch ly rượu trong tay, ngay sau đó bàn tay nhẹ nhàng buông lỏng, chiếc ly dài theo đó rơi xuống có âm thanh vang lên, vỡ nát.

Trên mặt đất lập tức có thêm một vài mảnh vụn thủy tinh.

Có một vài mảnh vỡ nhỏ bắn vào ống quần của Biên Duyệt, khiến cho cô cảm thấy khó chịu.

Bác sĩ Biên, Đường Tranh đứng ở trước mặt cô, cười nói:

"Chúng ta làm một giao dịch thì thế nào?"

"Chỉ cần em hứa sẽ đồng ý ở bên cạnh tôi, hơn nữa bỏ đứa bé này đi, tôi có thể đưa em đến một nơi mà tất cả những người khác sẽ không bao giờ tìm thấy chúng ta."

"Cho em yên ổn trải qua cuộc sống của chúng ta."

Anh ta quỳ một gối xuống trước mặt cô, đưa tay lên giữ chặt gáy cô, Biên Duyệt bất đắc dĩ phải cúi đầu nhìn về phía trước, gần như sắp chạm vào trán của anh ta.

Cô không thể nào cử động được, Hừ vào mặt anh ta, oán hận nghiến răng nghiến lợi nói: Anh nằm mơ đi!

Đường Tranh nhếch môi, giọng nói ngả ngớn, cười nói:

"Em có biết là em như vậy, sẽ tự hại chết chính mình không?"

"Tôi đã đồng ý với anh Xuyên là phải làm giết chết em trước mặt Lục Bá Khiêm, muốn cho Lục Bá Khiêm trơ mắt nhìn thấy em chết trước mắt hắn ta."

Anh ta điều chỉnh lại giọng điệu, nói:

"Nhưng nếu em lựa chọn đi theo tôi, thì em sẽ không phải chết."

Biên Duyệt cười lạnh,

"Anh cảm thấy tôi sợ chết sao?"

"Có phải là anh đã quá coi thường quân nhân Trung Quốc rồi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!