Chương 23: (Vô Đề)

Edit: Mây

Lúc Biên Duyệt lau tóc đi ra, Lục Bá Khiêm đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bóng đêm nặng nề bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông xoay người lại, nhìn về phía người phụ nữ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lấy từ trong tủ quần áo của mình.

Mái tóc của Biên Duyệt ướt đẫm, ngọn tóc vẫn còn những giọt nước rơi tí tách, trên bả vai của áo sơ mi trắng bị làm ướt một mảng, chất liệu vải hơi mỏng dính sát vào da thịt của cô, như ẩn như hiện.

Vạt áo sơ mi khó khăn lắm mới có thể che được đến đùi của cô, đôi chân thẳng dài mịn màng lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn như sữa.

Chắc là vì nhiệt độ trong phòng tắm cao, bị hơi nóng phả vào, khuôn mặt của cô ửng đỏ, trắng trắng hồng hồng, hai tròng mắt long lanh ngấn nước.

Lục Bá Khiêm khép rèm cửa sổ lại, đi tới lấy khăn lông từ trong tay cô, nhẹ nhàng giúp cô lau tóc, ngón tay anh xuyên qua từng sợi tóc của cô, dùng tay chậm rãi giúp chải thẳng ra, làm cho mái tóc dài trở nên mềm mại.

Không biết từ khi nào, hai người đã dán vào với nhau.

Người đàn ông ôm cô từ phía sau, lồng ngực nóng bỏng ấm áp, anh cúi đầu, chóp mũi cọ vào từng sợi tóc của cô, ngửi được một mùi thơm.

Lục Bá Khiêm đưa tay lên, nhẹ nhàng vén lên một bên tai, tiến đến gần.

Người phụ nữ nghiêng đầu, cảm nhận được hơi thở của anh.

Cảm giác ấm áp mềm mại từ sườn cổ lan rộng ra, bàn tay cô nắm lấy cổ tay của người đàn ông.

Áo sơ mi bị anh kéo xuống, bả vai trắng nõn tròn trịa của Biên Duyệt bị lộ ra một nửa, mà vạt áo sơ mi lại bị anh đẩy lên trên, sơ mi trắng rộng thùng thình treo trên người cô.

Bàn tay Biên Duyệt chống lên trên bàn làm việc, đầu hơi ngửa lên, cô thon dài vẽ ra một đường cong duyên dáng.

Nhiệt độ trong phòng ngủ dần dần tăng lên, kèm theo đó là phong cảnh kiều diễm, đạt tới đỉnh điểm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ cho Biên Duyệt, nằm trên giường, còn Lục Bá Khiêm ở trong phòng tắm với tâm sự nặng nề.

Anh mặc một cái quần đùi đi ra, sau khi lên giường ôm người vào trong lòng, Biên Duyệt mơ màng sắp ngủ nhắm mắt lại khẽ lẩm bẩm:

"Đang suy nghĩ gì vậy?"

Lục Bá Khiêm thấp giọng trả lời: Không có gì.

Người đàn ông vòng tay ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Biên Duyệt gối lên cánh tay anh mở mắt ra, ngửa đầu lên nhìn anh, hỏi:

"Đang suy nghĩ chuyện của Đường Tranh sao?"

Lục Bá Khiêm hít một hơi thật sâu, lại thở ra, Ừm một tiếng.

Biên Duyệt lập tức chui vào trong lòng anh, ôm lấy eo anh, nói với anh:

"Đừng lo lắng, trong khoảng thời gian này em sẽ luôn ở trong đại viện, anh cứ yên tâm đi điều tra."

Lục Bá Khiêm nghiêng người tiến đến, kéo Biên Duyệt hoàn toàn ôm vào trong lòng, hôn lên trán cô, giọng nói trầm thấp êm dịu, nỉ non nói:

"Chờ anh giải quyết xong chuyện này, sẽ lập tức chuẩn bị hôn lễ của chúng ta."

Biên Duyệt cười cười, gật đầu, Ừm.

"Sáng mai có thể anh phải đi sớm, lúc nào em tỉnh dậy thì ăn cơm cùng bố hoặc là trở về nhà bên kia, đều được." Anh dặn dò.

Biết rồi, Biên Duyệt một lần nữa nhắm mắt lại, giọng điệu hơi bất đắc dĩ nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!