Chương 21: (Vô Đề)

Edit: Mây

Mạnh Tĩnh Trân xách theo hộp giữ nhiệt đi vào trong không nghĩ tới sẽ nhìn thấy hình ảnh ướt át và xấu hổ như vậy. Bị làm cho giật mình bà Ôi chao một tiếng, lập tức xoay người đóng cửa lại.

Biên Duyệt ở nghe được âm thanh kia cũng đã lập tức tách ra khỏi Lục Bá Khiêm đứng thẳng dậy, cô quay đầu lại nhìn là Mạnh Tĩnh Trân, bật cười gọi: Mẹ! Quay lại đi ạ!

Lúc này Mạnh Tĩnh Trân mới xách theo đồ đi tới.

"Mẹ hầm một ít canh cho Bá Khiêm, bổ sung dinh dưỡng rất tốt," Mạnh Tĩnh Trân vừa nói vừa lấy đồ ra ngoài,

"Đây là trái cây, mới vừa mua, còn rất tươi."

Dì Mạnh, cảm ơn dì, Lục Bá Khiêm ngồi trên giường bệnh, mỉm cười nói với Mạnh Tĩnh Trân: Dì ngồi đi ạ.

Thế nào rồi?

Mạnh Tĩnh Trân nhìn băng gạc quấn trên người Lục Bá Khiêm, đau lòng hỏi: Rất đau đúng không?

"Không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt lên thôi." Anh nói.

Ôi, Mạnh Tĩnh thở dài,

"Ba năm này rất cực rồi phải không?"

Bà nói xong thì vỗ vỗ lên tay Lục Bá Khiêm, Đều gầy đi rồi.

Lục Bá Khiêm nhìn thoáng qua Biên Duyệt, vốn dĩ muốn cô cô nói chuyện giúp, kết quả người phụ nữ lại lại đứng ở bên cạnh mở bữa sáng ra ăn một cách say sưa, hoàn toàn mặc kệ anh.

Lục Bá Khiêm bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình ứng phó với Mạnh Tĩnh Trân.

Mạnh Tĩnh Trân ngồi trong phòng bệnh một lúc lâu cũng không có ý muốn rời đi, Lục Bá Khiêm đã nhận ra bà có chuyện muốn nói, đương nhiên cũng biết bà không muốn nói chuyện với anh trước mặt Biên Duyệt.

Vì thế sau khi Biên Duyệt ăn xong bữa sáng, nhìn đồng hồ cũng đã sắp đến thời gian làm việc của cô, Lục Bá Khiêm chủ động nói với Biên Duyệt đang ngồi phía đối diện:

"Em về khoa đi, chỗ này có dì Mạnh rồi."

Biên Duyệt lau khóe miệng, mỉm cười vô cùng vui vẻ, Được.

"Vậy chờ đến trưa em tan làm lại đến đây với anh."

Cô nói xong lập tức cầm lấy đồ đạc của mình đi ra khỏi phòng bệnh.

Lúc này Lục Bá Khiêm mới quan tâm nói với Mạnh Tĩnh Trân:

"Dì Mạnh, dì có gì muốn nói, thì cứ nói đi ạ."

Mạnh Tĩnh Trân dùng tay lau khóe mắt, thở dài, thật lòng nói với Lục Bá Khiêm:

"Con à, dì thật sự xin lỗi cháu."

Dì Mạnh…… Lục Bá Khiêm vừa mới lên tiếng, Mạnh Tĩnh Trân đã cắt ngang lời anh nói:

"Cháu cứ để dì nói xong đã, không nói ra trong lòng di khó chịu."

"Lúc nhận được tin tức báo cháu đã hy sinh, tất cả mọi người đều không thể tin được, nhưng lại không có cách nào trốn tránh sự thật, sau lại dần dần mọi người cũng cũng bắt đầu tiếp nhận sự thật là cháu đã đi rồi.

Chỉ có Duyệt Duyệt, chỉ có con bé kiên trì cho rằng cháu vẫn còn sống, con bé nói với chúng ta là cháu chưa chết, nhưng không có người nào tin tưởng con bé, thậm chí dì còn cảm thấy bởi vì cháu hy sinh nên đả kích quá lớn đã làm cho tinh thần con gái của dì sụp đổ, cho nên mới bướng bỉnh nói chắc chắn là cháu vẫn còn sống.Bởi vì con bé không chịu nhìn phía về trước cũng không chịu đi phía trước, dì và con bé đã cãi nhau, thậm chí còn đánh con bé, còn ép con bé đi xem mắt.

Dì vừa thương Duyệt Duyệt, vừa tránh cứ cháu, không chỉ có một lần dì nói nếu dì biết kết quả sẽ như thế này, thì từ lúc bắt đầu dì sẽ lập tức phản đối hai đứa ở bên nhau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!