Edit: Mây
Buổi tối Đặng Ngự đưa Miêu Nhiễm về đến cửa nhà, vừa vặn gặp được bố mẹ Miêu Nhiễm muốn ra ngoài gặp gỡ bạn bè cũ.
"Không cần đoán, chắc chắn lại là Đường Hiên……" Hà Huệ Lan còn chưa dứt lời, âm thanh đột nhiên im bặt.
Hà Huệ Lan và bố Miêu vừa ra khỏi cửa đứng ở trên bậc thang, ngơ ngác nhìn chằm chằm Miêu Nhiễm đang đứng cùng một chỗ với người đàn ông cao lớn ở ven đường, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Vốn dĩ Đặng Ngự còn muốn ôm Miêu Nhiễm vào trong lòng, kết quả tiếng mở cửa vừa vang lên, cô gái đột nhiên đẩy anh ra, lùi lại phía sau một bước.
Nhiễm Nhiễm, Hà Huệ Lan với vẻ mặt tò mò bát quái, mỉm cười đánh giá ngoại hình xuất chúng và khí chất tự tin của Đặng Ngự, hỏi: Người này là……
Miêu Nhiễm có hơi mất tự nhiên vén tóc lại, vừa muốn mở miệng nói, Đặng Ngự đã tao nhã gật đầu với bố mẹ cô, thản nhiên nói:
"Chào chú dì, cháu là bạn trai của A Nhiễm, Đặng Ngự."
Đặng Ngự…… Hà Huệ Lan hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
"Hình như tôi đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nhìn mặt cậu cũng cảm thấy quen quen……"
Trong khoảnh khắc Đặng Ngự vô cùng thẳng thắn thừa nhận mối quan hệ của của bọn họ, trong lòng Miêu Nhiễm vừa lo lắng vừa an tâm.
Thật ra cô cũng không ngại nói cho bố mẹ biết chuyện mình yêu đương, nhưng là vừa rồi bị bất ngờ không kịp đề phòng hỏi đến, cô vẫn là có hơi do dự, rối rắm nên nói là bạn bè hay là bạn trai, bởi vì cô cũng có chút bất an, sợ hiện tại mình nói cho bố mẹ biết sớm như vậy, lỡ như cuối cùng cô và Đặng Ngự không có kết quả, còn không bằng không nói ngay từ lúc bắt đầu.
Nói trắng ra là, hiện tại Miêu Nhiễm đang mắc căn bệnh chung của tất cả mọi cô gái mới rơi vào tình yêu —— lo được lo mất.
A! Tôi nhớ ra rồi! Hà huệ Lan kinh ngạc kêu lên:
"Chiếc váy hai ngày trước Nhiễm Nhiễm mặc trong buổi trình diễn thời trang, nhà thiết kế tên là Đặng Ngự, là cậu sao?"
Đặng Ngự khéo léo mỉm cười, trả lời bà: Là cháu, dì.
Ôi trời, Hà Huệ Lan mỉm cười tủm tỉm nhìn Đặng Ngự, càng ngày càng thuận mắt, nói:
"Bản nhân càng đẹp trai và có khí chất hơn so với trong ảnh chụp."
Đặng Ngự cười không nói gì.
Tiếng chuông điện thoại di động bố Miêu truyền đến, Hà Huệ Lan mới vội vàng nói với con gái và Đặng Ngự:
"Mẹ và lão Miêu muốn đi gặp lại mấy bạn bè cũ, Nhiễm Nhiễm con chiêu đãi Đặng Ngự cho tốt nha!"
"Đi vào trong nhà ngồi đi, trong nhà có trái cây, lần này thật sự xin lỗi, lần sau mời cháu đến nhà chơi, dì sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu."
Đặng Ngự cười nói: Vâng ạ, cảm ơn dì.
"Chú dì đi thong thả, lái xe chú ý an toàn."
Chờ bố mẹ Miêu Nhiễm rời đi, vốn dĩ lần này Đặng Ngự không có ý định vào nhà cô liền trêu chọc:
"Lại ở cùng anh thêm chút nữa?"
Miêu Nhiễm khẽ gật đầu.
Nhà Miêu Nhiễm là khu biệt thự, trước cửa nhà có một vườn hoa nhỏ, cửa ra vào là cửa hàng rào màu trắng, gara ở bên kia đường.
Cô gái đẩy cửa ra rồi dẫn Đặng Ngự đi vào nhà.
Cô lấy một đôi dép lê dành cho khách mới chưa được mặc lần nào đưa cho anh, sau khi hai người vào phòng khách Miêu Nhiễm rót cho anh một ly nước, sau đó nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!