Chương 12: (Vô Đề)

Edit: Mây

Lục Trọng Cẩn đưa theo Quý Du Nhiên đến chỗ ở của mình.

"Bình thường không trở về, vẫn luôn để không." Anh nói, khom lưng lấy ra một đôi dép lê nam đưa đến trước mặt Quý Du Nhiên, còn mình thì cứ để chân trần giẫm lên trên sàn nhà trơn bóng sạch sẽ.

Quý Du Nhiên cởi giày cao gót của mình ra, xỏ chân đôi dép lê cơ siêu lớn kia, chậm rãi mà đi theo anh đi vào.

Đôi dép lê trên chân lắc lư, Quý Du Nhiên phải rất cố gắng mới không đá nó bay ra ngoài.

Lục Trọng Cẩn cầm ấm đun nước nóng, Quý Du Nhiên nhanh chóng lấy điện thoại di động trong túi xách ra, nhắn tin cho Đường Tuệ Quyên, nói với bà đêm nay mình ở bên ngoài chơi cùng bạn bè, không quay về ngủ.

Đường Tuệ Quyên dặn dò cô vài câu rồi buông tha cho Quý Du Nhiên, ngược lại cũng không bám theo Quý Du Nhiên hỏi là ở cùng ai.

Quý Du Nhiên đứng bên cạnh sô pha, cầm điện thoại di động trong tay, đang rất nghiêm túc suy nghĩ khi nào sẽ dẫn Lục Trọng Cẩn về nhà gặp Đường Tuệ Quyên, bóng dáng cao lớn của Lục Trọng Cẩn che khuất phía sau.

Người đàn ông dừng ở bên cạnh cô, Quý Du Nhiên ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn anh mỉm cười, nghiêng đầu hỏi:

"Khi nào cùng em về nhà?"

Đuôi lông mày Lục Trọng Cẩn hơi nhướng lên,

"Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng."

Quý Du  Nhiên bật cười, trêu chọc nói:

"Mấy năm nay anh mua cho em nhiều thứ như vậy, có phải là muốn hối lộ mẹ vợ trước hay không?"

"Ở một mức độ nào đó, có thể xem là vậy."

Anh vô cùng phối hợp trả lời theo.

Thật ra bọn họ cũng đều biết, đương nhiên là không phải.

Lục Trọng Cẩn ngồi trên tay vịn của ghế sô pha đơn, chân dài hơi cong lại, dáng ngồi có chút lười nhác.

Anh duỗi tay ra kéo Quý Du Nhiên qua, người phụ nữ đến gần, đứng ở giữa hai chân dang rộng của anh, cúi đầu nhìn anh.

Lục Trọng Cẩn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, giọng điệu nhẹ nhàng, thong thả nói:

"Có phải em còn nợ anh một thứ không?"

Trong chốc lát Quý Du Nhiên không kịp phản ứng lại, Hả? Ánh mắt cô rất bối rối vô tội, Nợ anh cái gì?

Lục Trọng Cẩn gia tăng thêm sức lực, Quý Du Nhiên lập tức ngồi tới xuống trên đùi anh, rơi vào vòng tay của anh, người phụ nữ vòng tay ôm lấy cổ anh, trên môi nở nụ cười, quyến rũ lại gợi cảm.

Lục Trọng Cẩn siết chặt tay, ấn vào sau lưng làm cho cô dính sát vào mình, nhẹ nhàng nâng cằm lên, cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của cô một cái.

Quý Du Nhiên khẽ hừ lên tiếng, mi tâm hơi nhíu chặt lại.

Ngay khi cô cho rằng sẽ có hành động lớn tiếp theo, thì người đàn ông đột nhiên ngừng lại, xem như không có chuyện gì nhắc nhở cô: Ảnh chụp.

Lúc này Quý Du Nhiên mới nhớ tới tất cả những người khác trong đội cứu hỏa đều có album ảnh, nhưng cô không gửi cho anh.

Khóe môi cô hơi cong lên, ngón tay nhẹ nhàng cọ vòng quanh cổ anh, giọng điệu vô cùng tiếc nuối, có hơi thiếu đòn: Không có anh đâu.

"Em chỉ có bản điện tử."

Lục Trọng Cẩn cười nhẹ, rất ngắn ngủi, nhưng hoàn toàn thoát ra khỏi lồng ngực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!