Edit: Mây
Quý Du Nhiên cũng đã từng rất cố chấp muốn biết vì sao Lục Trọng Cẩn lại thất hẹn, vì sao lại để cô chờ lâu như vậy anh cũng không đến gặp cô.
Cho dù cho đến bây giờ, khi được hỏi có muốn biết nguyên nhân hay không, cô vẫn suy nghĩ như vậy.
Tuy nhiên cũng chỉ còn lại sự tò mò.
Chuyện này đã trôi qua nhiều năm như vậy, kết quả cũng đã định từ trước, luôn nắm lấy không buông cũng không có ý nghĩa gì, rối rắm đến mấy cũng không trở về được như ban đầu.
Bây giờ cô càng coi trọng hiện tại hơn.
Lục Trọng Cẩn và cô có thể ở bên nhau một lần nữa, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.
Quý Du Nhiên bị Lục Trọng Cẩn kéo đến một căn phòng, là phòng ngủ của anh.
Căn phòng được bố trí rất đơn giản, chăn trên giường được xếp ngay vuông vắn thành một khối đậu hũ, mỗi một món đồ trong phòng đều được bày biện chỉnh tề, hoàn toàn chữa khỏi được chứng ám ảnh cưỡng chế.
Nhìn qua có vẻ thể chất và tinh thần đều khỏe mạnh.
Quý Du Nhiên chú ý tới một khung ảnh trên bàn làm việc.
Cô đi qua, cầm lên, nhìn hai người làm làm mặt quỷ mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng, khóe môi bất giác nhếch lên.
Tấm ảnh chụp chung lúc học cấp ba, anh thế mà vẫn luôn bày ở vị trí dễ dàng nhìn thấy nhất.
Lục Trọng Cẩn đứng ở phía sau Quý Du Nhiên, tâm tư hỗn loạn.
Vốn dĩ anh không muốn đề cập đến chuyện đó, bởi vì anh biết lúc thẳng thắn thú nhận với cô chắc chắn cô sẽ khóc.
Nhưng Lục Trọng Cẩn không ngờ Tư lệnh Lục lại hỏi thẳng ra như vậy.
Anh cũng đoán được đại khái ý định của Tư lệnh Lục, cũng biết hiện tại nếu mình không nói, sau cũng sẽ bị cô phát hiện được.
Cuối cùng không giấu được cả đời.
Đúng rồi, Quý Du Nhiên xoay người lại, tò mò hỏi:
"Không phải muốn nói với em chuyện vì sao năm đó anh không đến gặp em sao?"
Lục Trọng Cẩn cắn chặt đôi môi mỏng, đôi mắt sâu thẳm có chút tối tăm không rõ.
Quý Du Nhiên thấy bộ dạng như vậy của anh, ngay lập tức rất tinh ý (*) nói:
"Nếu anh không muốn nói thì không nói, một lát nữa đi xuống chúng ta có thể giả vờ như đã nói rồi……"
(*) Nguyên gốc là dịch ra là Thiện giải nhân ý: có nghĩa là giỏi đoán được ý định của người khác, hiểu lòng người. (Baidu)
Là thật hay giả, Tư lệnh Lục chỉ cần một cái liếc mắt là sẽ nhìn thấu được ngay.
Tôi nay căn bản anh không tránh khỏi, nếu không phải là tự anh nói, thì cô sẽ biết từ miệng của Tư lệnh Lục.
Lục Trọng Cẩn vẫn chọn vế trước.
Thật ra, Lục Trọng Cẩn mở miệng, yết hầu có hơi khô, anh dừng lại một chút, giống như đang suy nghĩ để tìm từ, vài giây sau mới tiếp tục nói: Năm đó anh có đi.
Quý Du Nhiên khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi mờ mịt.
Đi là có ý gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!