Edit: Mây
Ngày Quý Du Nhiên ra khỏi đội cứu hỏa, trong đội còn đặc biệt tổ chức một buổi chia tay cô.
Những người lính cứu hỏa đứng trên sân khấu thể hiện tài năng sở trường của mình, phía dưới chỗ ngồi của Quý Du Nhiên và Lục Trọng Cẩn sát bên cạnh nhau.
Cô nghiêng đầu, nói khẽ với anh:
"Có một chuyện, chưa bao giờ hỏi anh."
Ừm? Người đàn ông thấp giọng hỏi.
"Những năm gần đây, thỉnh thoảng mẹ em sẽ luôn nhận được một vài món quà hoặc là quần áo gì đó, là anh tặng có đúng không?"
Quý Du Nhiên quay đầu nhìn về phía Lục Trọng Cẩn, không chớp mắt.
Ừm. Anh trầm giọng đáp.
Quý Du Nhiên mím môi, lại cười rộ lên, nhẹ giọng nói với anh:
"Cảm ơn anh, Lục Trọng Cẩn."
Cảm ơn anh từ đầu đến cuối đều bao dung em như vậy, chăm sóc em, và người nhà của em.
Sau buổi chia tay kết thúc Quý Du Nhiên phải rời khỏi đội cứu hỏa ngay, toàn đội cúi chào nhìn theo cô rời đi, Thẩm Dũng cố ý bảo Lục Trọng Cẩn đưa cô ra ngoài.
"Khi nào anh có thời gian rảnh thì nói cho em biết, em còn cùng anh ăn cơm!" Quý Du Nhiên cười nói.
Đột nhiên Lục Trọng Cẩn trầm ngâm một chút, sau đó hỏi:
"Em có muốn, đến nhà cùng nhau ăn một bữa cơm với Tư lệnh Lục không?"
Quý Du Nhiên lập tức trợn to mắt hỏi,
"Cùng nhau ăn cơm với bố anh?"
"Anh Bá Khiêm cũng có ở đó chứ?"
Sắc mặt lục Trọng Cẩn vốn dĩ bình tĩnh bỗng nhiên ngưng đọng trong giây lát, sau đó các đường nét dần trở nên sắc nét hơn.
Anh khẽ mím môi, cằm căng chặt, giống như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong phòng chụp ảnh vài tuần trước, như thể anh đã hoàn toàn thay đổi, trầm ổn thành thục nhưng cảm xúc nhạt nhẽo, khí thế bị năm tháng mài giũa trở nên sắc bén và mạnh mẽ, cương ngạnh bất khuất vẻ bề ngoài cất giấu vẻ tàn nhẫn không ai biết.
Hoàn toàn tìm không nhìn thấy bóng dáng Lục Trọng Cẩn quen thuộc của cô.
Không còn bầu không khí có ánh mặt trời vui vẻ và một chút xấu xa trong đó.
Lục Trọng Cẩn không trả lời Quý Du Nhiên.
Quý Du Nhiên nhíu mày, trong lòng có loại dự cảm bất an đang dâng lên trào ra ngoài.
Quả nhiên, giây tiếp theo Lục Trọng Cẩn không có gì cảm xúc lẩm bẩm nói với Quý Du Nhiên:
"Anh trai anh, anh ấy, không còn nữa."
Quý Du Nhiên không thể tin được trợn to mắt, cô theo bản năng nói xin lỗi:
"Thật xin lỗi, em không biết anh Bá Khiêm anh ấy……"
Đúng lúc taxi đến, Lục Trọng Cẩn giúp Quý Du Nhiên bỏ vali vào cốp xe, lại mở cửa xe ở ghế sau ra, bảo cô bước lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!