Chương 78: (Vô Đề)

Một đêm này, Lạc Táp gần như không ngủ, gối đầu ướt hơn phân nửa.

Khi cho rằng bản thân đã khóc cạn nước mắt, nhưng nhớ đến lúc anh vừa bỉ ổi vừa háo sắc gọi cô Lạc Lạc, nói là cô không cho anh cảm giác an toàn, nước mắt cô lại bất giác trào ra.

Hơn bốn giờ sáng, đầu đau mắt nhòe, nếu còn tiếp tục như vậy thì đứa bé sẽ xảy ra vấn đề mất.

Cô cố gắng ngồi dậy, đi toilet dùng khăn ấm đắp lên đôi mắt sưng húp, lại uống thêm non nửa ly nước ấm.

Trở lại giường, cô ép bản thân phải đi vào giấc ngủ.

Đến gần 5 giờ, cô mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ được bao lâu thì lại bị ác mộng doạ cho tỉnh, cả người đầy mồ hôi lạnh.

Sau đó cũng không ngủ thêm được nữa.

Ngũ tạng lục phủ đều đang quặn đau.

Lạc Táp ngồi dậy tựa vào đầu giường, thẫn thờlp trong căn phòng tối đen.

Hình ảnh chiếc trực thăng lao xuống biển cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.

Lúc ấy anh có sợ hãi không?

Có phải là còn có rất nhiều lời muốn nói với cô?

Cô co hai chân lên, gục mặt vào đầu gối, có thứ gì đó mặn chát chảy vào khóe miệng cô.

Anh vẫn hay nói cô không thích quấn anh.

Sớm biết như vậy, ngày chia tay hôm ấy cô nhất định sẽ ôm anh làm nũng.

Khi Lạc Táp ngẩng đầu lên lần nữa, bên ngoài cửa sổ đã có ánh sáng.

Bình minh đã đến.

Hôm nay cô phải đi khám thai, vốn là ngày cô và anh đã hẹn đi cùng nhau.

Cô lau nước mắt, đi rửa mặt.

Không biết tại sao anh Tư lại biết việc này, sáng sớm đã cho tài xế tới, còn nói đã liên hệ với bác sĩ giúp cô rồi, cô chỉ cần lên xe đi qua đó thôi.

Giọng của anh Tư cũng khàn khàn, chắc anh ấy cũng giống như cô, trắng đêm chưa ngủ.

Ngay cả câu cảm ơn cô cũng không nói ra nổi.

Sau khi dặn dò xong hết mọi chuyện, anh Tư vẫn chậm chạp chưa cúp điện thoại.

"Anh Tư?"

Bên kia như là do dự thật lâu:

"Lạc Táp, nếu như Tiểu Ngũ gặp kết quả tệ nhất, đứa nhỏ này em có muốn sinh không? Cả nhà anh đều tôn trọng quyết định của em. Giữa đứa bé và hạnh phúc sau này của em, chúng ta đều biết, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ hy vọng quãng đời còn lại của em được hạnh phúc." Chứ không phải là cả đời đau khổ thủ tiết vì anh.

Bọn họ cực kỳ cực kỳ muốn có đứa bé kia, nhưng sẽ tôn trọng quyết định của cô.

Nước mắt của Lạc Táp tuôn rơi lã chã, cô hít hít cái mũi:

"Anh Tư, sao em có thể không cần đứa bé được cơ chứ. Chắc chắn em sẽ sinh nó ra, một mình em cũng có thể nuôi lớn nó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!